Không chờ giáo viên mở miệng, Tề Mộ đã tự giác đứng ở cuối lớp làm bạn với Hứa Tiểu Minh.
Thầy giáo Tôn đã dạy cậu từ năm lớp 7, thấy cậu như vậy, nhất thời phùng mang trợn mắt nói:
"Có một số bạn học, ưu điểm duy nhất chính là biết mình biết ta, nhưng biết mình biết ta quá mức sẽ trở thành không biết xấu hổ."
Y nói như thế xong, trong lớp liền im phăng phắc, đặc biệt là đám nhỏ vừa nói chuyện riêng kia lại run lẩy bẩy một cái.
Má ôi, lão Tôn quả đúng là hán tử chân chính, thầy không sợ tiểu bá vương sẽ lấy gạch ném thấy à!
Ai mà ngờ tiểu bá vương trong miệng bọn họ hay đi đánh nhau ngoài đường rồi còn làm con nhà người ta lớn bụng lại đang sờ sờ mũi, lúng túng nói:
"Em không cố ý ngủ quên mà"
Lão Tôn phát hỏa:
"Em không cố ý cũng tới trễ nửa tiếng rồi, giờ cũng không cần phải học tiết này nữa đâu!"
Tề Mộ tội nghiệp nói:
"Lần sau em đến trường sớm nửa giờ bưng trà rót nước cho thầy nhé"
Lão Tôn hừ một tiếng: Không cần! Nói xong y quay người, tiếp tục viết lên bảng.
Mấy bạn học mới mặt đầy hoang mang…Hình như không giống với lời đồn cho lắm nhẩy? Không phải nói tiểu bá vương kia điên lên thì ngay cả giáo viên cũng đánh sao?
Hứa Tiểu Minh nhỏ giọng: Doãn Tu Trúc đâu?
Tề Mộ đắc ý đáp:
"Đến phòng giáo vụ lấy đồ rồi."
Hứa Tiểu Minh:
"Lớp mình 56 người ngồi kín chỗ rồi, thế cậu ấy ngồi ở đâu?"
Tề Mộ nghiêng đầu nhìn nó: Cậu nói thử xem?
Hứa Tiểu Minh oan ức:
"Tớ biết ngay mà, cái tên phụ tình nhà cậu có Doãn Tu Trúc rồi thì không cần tớ nữa chứ gì!"
Tề Mộ an ủi:
"Bạn học Tiểu Minh cũng không còn nhỏ nữa, nên rời khỏi baba mà sống tự lập đi thôi"
Hứa Tiểu Minh nước mắt lưng tròng, hết sức nhớ nhung Phương Tiểu Mập lớp 7/1.
Sắp hết tiết mà Tề Mộ cũng không thấy Doãn Tu Trúc xuất hiện, Hứa Tiểu Minh lại hỏi:
"Làm sao còn chưa thấy người đâu ta?"
Tề Mộ:
"Chắc vẫn còn một số thủ tục chưa xong?"
Hứa Tiểu Minh trời sinh miệng quạ:
"Tớ nói này…Doãn Tu Trúc sẽ không tới lớp số 2 đâu nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!