Chương 14: (Vô Đề)

Hứa Tiểu Minh cũng đang ở Doãn gia, Hứa gia và Doãn gia không tính là thế giao, chỉ có điều gần hai năm trở lại đây có hợp tác qua. Doãn Chính Công mời Hứa Hạng Hữu, bởi vì đây còn là Gia yến (*) cho nên Hứa Hạng Hữu cũng đưa vợ con tới.

(* Tiệc gia đình.

Ở đây mình không dịch ra mà để đấy cho nó có không khí hội nhà giàu)

Hứa gia vẫn vạch rõ ranh giới. Sản nghiệp của Doãn gia rất lớn, mời đến vô số người có quyền thế, Hứa Hạng Hữu không muốn trèo cao nên Hứa Tiểu Minh đương nhiên cũng sẽ không tiếp cận bất kì ai. Nó ở trong phòng đợi một lúc liền cảm thấy thực sự tẻ nhạt cho nên chạy ra ngoài.

Vừa ra tới nơi thì lại thấy cả người Doãn Tu Trúc ướt đẫm.

Cậu… Làm sao thế? Là bạn học nhiều năm như vậy, Hứa Tiểu Minh hiển nhiên biết việc Doãn Tu Trúc sợ nước, ướt thành cái dạng như vậy, chẳng lẽ bị rơi xuống nước sao?

Nó chạy vài bước tới, gấp gáp hỏi: Cậu có cần gọi… Người nhà tới đây không?

Hứa Tiểu Minh còn chưa nói xong thì đã nghẹn ứ như bị ai bóp cổ, cảm thấy sợ hãi không tài nào hình dung nổi.

Thiếu niên ở trước mắt mặc một cái áo đuôi tôm màu đen (*), cả người đều thấm đầy nước lạnh làm cho tóc tai ướt đẫm. Vài sợi tóc dài dính bết lên trán làm tôn lên màu da trắng nõn càng ngày càng tái nhợt, tựa như toàn bộ huyết sắc đều bị rút khô, chỉ còn dư lại mặt tuyết lạnh như băng.

Hắn ngước mắt, đôi con ngươi đen so với bóng đêm càng sâu đậm hơn, phảng phất giống một cái động sâu không thấy đáy đem tất thẩy bao gồm cả ánh sáng nuốt chửng.

Hứa Tiểu Minh run một cái, có loại cảm giác sợ hãi như đang gặp quỷ.

Đừng nói ra. Doãn Tu Trúc khàn cổ họng mở miệng.

Hứa Tiểu Minh rất cơ trí, chỉ có thể liên tục gật đầu: Được, được.

Doãn Tu Trúc đi lướt qua nó. Thời điểm vai hai người sượt qua nhau, hơi nước lạnh như băng dưới đêm đông thấu xương nương theo không khí mỏng manh xông thẳng vào trái tim Hứa Tiểu Minh.

Ngay sau đấy, nó lại nghe được âm thanh của Doãn Tu Trúc. Lần này nhỏ hơn như là đang cảnh cáo nó:

"Đặc biệt là đừng nói với Tề Mộ."

Hứa Tiểu Minh đứng nghiêm, cứng ngắc gật đầu: Được.

Qua một hồi lâu, Hứa Tiểu Minh mới quay đầu lại, nó chỉ thấy được bóng lưng dần dần biến mất trong màn đêm. Trong nháy mắt đó, nó có cảm giác rằng Doãn Tu Trúc đang tiến vào bóng tối vô tận.

Kỳ nghỉ kết thúc, Tề Mộ vừa tan học liền chạy tới chỗ bàn học của Doãn Tu Trúc đầu tiên.

Ngồi cùng bàn Doãn Tu Trúc là một bạn gái, vừa nhìn thấy Tề Mộ tiến đến liền lập tức rời đi.

Tề Mộ lôi đồ vật để trong lồng ngực ra: Cho cậu.

Doãn Tu Trúc cúi đầu ho khan một tiếng.

Tề Mộ cau mày nói:

"Tại sao lại bị cảm rồi?" Cậu đưa tay sờ trán hắn, Phát sốt?

Doãn Tu Trúc cầm lấy tay cậu đáp: Không sao đâu

"Cậu ốm thì về nhà nghỉ đi."

"Sắp thi học kỳ rồi, tớ không muốn làm chậm trễ thời gian."

Tề Mộ không tán thành:

"Chắc chắn cậu sẽ lại được 100 điểm, trễ tí thì có sao đâu"

Doãn Tu Trúc dừng lại, nói rằng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!