Chương 12: (Vô Đề)

Mắt thấy cha đã chuồn đi, Tề Mộ bĩu môi —— Thật đúng là chẳng có tí oai phong gì cả.

Kiều Cẩn liền lườm một cái, oai phong gì đó của Tề Mộ cũng héo luôn, đi cọ cọ lấy lòng mẹ.

Cậu sinh ra trắng trẻo non nớt, đôi mắt đen láy sáng ngời. Lần nào giả bộ đáng thương đều khiến trái tim Kiều Cẩn hóa thành nước đường nhưng âm thanh vẫn còn cưỡng ép nghiêm túc: "Đứng ngay ngắn, nhìn đề bài đi!"

Tề Mộ oan oan ức ức mà đứng thẳng, thành thật nhìn sang.

Kiều Cẩn vừa tức giận vừa buồn cười: "Cái này mà con cũng làm sai được à? Con không phân biệt được kiên nhẫn và cẩn thận sao?"

Đề bài là điền từ còn thiếu vào chỗ trống , chọn một trong hai từ "kiên nhẫn" và "cẩn thận".

Rõ ràng nên điền chữ cẩn thận thế mà Tề Mộ lại chọn kiên nhẫn.

Kiều Cẩn: "Làm bài thì phải cẩn thận, không phải kiên nhẫn!"

Tề Mộ điên cuồng gật đầu, trong lòng nghĩ: Cẩn thận có ích lợi gì? Dù sao cũng sẽ làm sai thì chi bằng kiên nhẫn chờ Doãn Tu Trúc làm xong mới là chuyện đúng đắn nhất.

Đương nhiên cậu không dám nói những lời này ra, nếu không thì cậu cứ ở đó chờ Kiều nữ sĩ và đồng chí Đại Sơn song kiếm hợp bích đánh cậu đi.

Ở nhà giảng giải xong bài thi, lúc đến trường học thì lão Từ liền gọi Tề Mộ vào trong văn phòng, ngữ trọng tâm trường mà phân tích một phen.

Lão Từ là một người tu hành đắc đạo, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy: "Cả ba người cùng đi này đúng thật là không đẹp trai bằng em, nhưng mà chúng ta không thể kiêu ngạo, biết trong lòng là được, không cần viết ra."

Tề Mộ: "…" Thầy giáo nói có đạo lý như vậy, cậu càng không có cách nào phản bác được.

Từ Đức dùng cách nói xằng nói bậy để giải thích xong bài thi cho Tề Mộ, thấy tâm trạng cậu không tệ một chút nào nên bèn đề nghị: "Em có muốn học phụ đạo sau giờ học không?"

Tề Mộ ở trên lớp bốn mươi phút đã như ngồi bàn chông, giờ lại để cho cậu phải học phụ đạo sau khi tan học thì không bằng đập đầu vào cái bụng bia của lão Từ chết quách cho rồi.

Lão Từ dạy cậu đã ba năm, liếc mắt một cái là biết cậu đang suy nghĩ gì: "Không phải thầy dạy em mà thầy định để Doãn Tu Trúc tới"

"Doãn Tu Trúc?" Tề Mộ trong nháy mắt liền cảm thấy hứng thú.

Từ Đức: "Ừ, sau giờ học hai em ở lại thêm nửa tiếng để Doãn Tu Trúc dạy kèm cho em."

Tề Mộ động lòng. Đằng nào về nhà cũng phải làm bài tập, nếu có thể cùng Doãn Tu Trúc ở trường học làm xong sớm thì về nhà cậu có thể chơi thật vui vẻ rồi.

Lão Từ hỏi: "Thế nào?"

Tề Mộ cười ha ha: "Được ạ."

Lão Từ: "Đừng mừng vội, chờ thầy hỏi Doãn Tu Trúc xem em ấy có đồng ý không đã"

Tề Mộ tràn đầy tự tin: "Cậu ấy nhất định sẽ đồng ý." Hai đứa tụi mình là quan hệ gì, chính là bài tập tuy hai mà là một.

Lão Từ cười đến là hiền hòa thân thiện (cáo già): "Thôi em về đi, lát nữa còn vào học"

Giờ thể dục kết thúc, Từ Đức gọi Doãn Tu Trúc vào văn phòng, đem vấn đề trước đó đã bàn với Tề Mộ nói ra một lượt.

Đôi mắt tĩnh lặng của Doãn Tu Trúc sáng ngời, thanh âm hiếm thấy lại mang chút lo lắng: "Dạ được, em đồng ý. Bất quá Tề Mộ chấp nhận về nhà trễ ạ?"

Từ Đức: "Ban đầu thầy hỏi em ấy, em ấy bảo nếu để cho em dậy thì sẽ lập tức đồng ý"

"

Khóe miệng Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng nhếch lên, nhẹ đến đau lòng.

Từ Đức rất để ý Doãn Tu Trúc, đứa nhỏ này thực sự quá đáng thương, cũng không biết ở nhà phải chịu oan ức thế nào mới sinh ra tính tình cẩn thận dè dặt như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!