Diệp Trăn Trăn hùng hổ đi đến Từ Ninh Cung.
Thái Hậu dường như không có việc gì, ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đến, cười cười, nói, "Con ta sao lại vội vàng xao động như vậy, nhìn xem, chạy nhanh như vậy."
"Mẫu hậu, " Diệp Trăn Trăn cắn chặt răng, "Ta có việc muốn cùng ngài thương nghị."
Thái Hậu cho lui mọi người, nói, "Ngươi có lời gì muốn nói, chẳng lẽ là chuyện khó nói, không thể nói với ai trong cung, "
"Thái Hậu nói quá lời, " Diệp Trăn Trăn thấy bốn bề vắng lặng, lập tức sửa lại xưng hô, "Bản cung từ xưa đến nay đều đường đường chính chính, chưa bao giờ làm những hành động hèn hạ như vậy."
Mày Thái Hậu nhảy dựng, không vui nhìn nàng.
Diệp Trăn Trăn hít sâu một hơi, hỏi, "Vì sao ngươi muốn giết Bách Hương Như?"
"Bách Hương Như chết?" Nàng cả kinh đứng lên.
"Không có, sao? thất vọng? Mệnh nàng ta không thể mất."
Thái Hậu chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói, "Hoàng Hậu này ngươi làm thật tốt, đường đường tính mạng quý phi ngươi không để ý tới, xảy ra chuyện chỉ muốn đẩy đến trên đầu lão bà tử là ta."
Diệp Trăn Trăn lại không muốn cùng bà ta biện luận, chỉ ép hỏi, "Vì sao ngươi giết Bách Hương Như?"
Thái Hậu cả giận nói, "Lời này ai gia cũng muốn hỏi đây, vì sao đang êm đẹp mà ta phải đi giết nàng?"
Diệp Trăn Trăn đáp, "Bởi vì nếu nàng chết, tính mạng Hoàng Thượng cũng khó giữ được. Bách Hương Như nói kế hoạch của nàng cho ngươi biết. Giết chết Bách Hương Như không phải là mục đích cuối cùng, mục tiêu của ngươi là dồn Hoàng Thượng vào chỗ chết."
Thái hậu nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, chỉ vào Diệp Trăn Trăn, ngón tay run cầm cập, "Ngươi, ngươi, ngươi dám nói những lời hồ ngôn loạn ngữ này! Hoàng thượng là con ta, ta thay hắn chết còn không kịp, sao có thể hại hắn! Hôm nay ngươi nói những lời này, thật sự vô cùng ngoan độc! Hôm nay lão bà tử ta đây mặt mũi cũng không cần nữa, đi, chúng ta đi tìm Hoàng Thượng lý luận!"
Nói xong đứng dậy muốn tới gần Diệp Trăn Trăn, lại nói, "Ngàn chọn vạn tuyển lại cưới phải một tức phụ như vậy, khiến gia đình không yên mẫu tử bất hoà, bây giờ lại đến đây vu oan ta hại con trai ruột..."
Diệp Trăn Trăn cười lạnh nói, "Ngươi đừng nói cái gì mà "Thân sinh", Hoàng Thượng căn bản không phải con trai ruột của ngươi."
Lời này phảng phất như một câu định thân chú, nhất thời khiến Thái Hậu bất động. Nàng bước tới trước mặt Diệp Trăn Trăn, vươn một cánh tay ra muốn đánh Diệp Trăn Trăn, lại nghe nàng nói thế, động tác liền ngừng lại, giương mắt trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Trăn Trăn.
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn lạnh băng.
Sửng sốt trong chốc lát, Thái Hậu hồi thần, cười ha ha, phảng phất nghe được một câu chuyện cười, "Ngươi điên phụ này, quả nhiên điên rồi phải không? Lời như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng? Ta nuôi Hoàng Thượng hai mươi mấy năm, hắn không phải con ta, chẳng lẽ lại là con trai của ngươi?" Nói, xoay người trở về ngồi xuống, đi lại có chút thong thả.
"Nếu ta dám nói với ngươi những lời này, chứng minh ta đã sớm biết hết mọi chuyện. Trước đó chưa nói, là vì sợ Hoàng Thượng sau khi biết được sẽ khổ sở, có một số việc không biết sẽ tốt hơn. Trước đó quan hệ ngươi cùng Hoàng Thượng đã dịu đi, ta cũng hi vọng những ngày thái thái bình bình cứ như vậy mà trôi qua, lại không nghĩ rằng, kỳ thật ngươi lại hận Hoàng Thượng như vậy, hận đến mức muốn hắn chết!
Bách Hương Như là do ngươi an bài nhét vào, ta sớm nên nghĩ đến điểm này, chẳng qua vừa hồi cung liền gặp liên tiếp nhiều chuyện như vậy, không kịp bận tâm đến ngươi ở nơi này. Ngươi cũng không cam chịu tịch mịch, nhất định phải ra ngoài hại người. Ta thập phần khó hiểu, Hoàng Thượng tuy không phải là con trai ruột của ngươi, nhưng cũng đã hầu hạ dưới gối ngươi nhiều năm như vậy, vì sao ngươi lại hận hắn đến tận xương như vậy?!"
Thái Hậu nghe xong, biểu tình có chút sụp đổ, lại có chút cô đơn. Bà ta thở dài, rốt cuộc nói, "Ngươi cũng đã nói, Hoàng Thượng không phải con trai ruột của ta. Nhi tử của ta đã sớm chết."
Bà ta vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, hai người quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Kỷ Vô Cữu bước vào. Sắc mặt hắn tái nhợt, cước bộ không ổn định, Diệp Trăn Trăn vội vàng tới đỡ hắn.
"Mẫu hậu...?" Kỷ Vô Cữu kêu lên.
"Ta không phải mẫu hậu của ngươi, " Thái Hậu nhìn hắn, "Ta đã nói, con trai ruột của ta đã sớm chết, bị cha ngươi hại chết."
Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn đều cả kinh.
"Không nghĩ đến sao, " Thái Hậu cười lạnh, "Hắn hại chết hài tử của ta, lại đem một tiện chủng do tiện nhân sinh ra cho ta. Ngươi không phải con ta, ngươi là tiện chủng!"
"Mẫu hậu!"
"Không được kêu ta mẫu hậu!" Thái Hậu giận dữ hét, "Ngươi không biết sao, cuộc đời này của ta hận nhất là Diệp thị, sau đó là Kỷ Giản Từ. Ngươi cùng cha ngươi đều không phải là thứ tốt gì!"
Kỷ Vô Cữu vốn đã suy nhược huyết khí, lúc này lại hỏa khí công tâm, đột nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi. Diệp Trăn Trăn bị dọa sợ, vừa dùng khăn tay lau giúp hắn, vừa quay đầu hô to với bên ngoài, "Nhanh truyền —— "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!