Chương 8: (Vô Đề)

Vụ án bánh trung thu ở Lộ Hoa Cung không quá 3 ngày đã tra ra manh mối, Huệ Tần mưu hại cung phi, giá hoạ Hoàng hậu, thủ đoạn tàn nhẫn, gây ảnh hưởng xấu, Hoàng thượng hạ chỉ giáng nàng ta xuống thành Bát phẩm Tuyển thị, chuyển đến Yêu Nguyệt Cung Thiên điện.

Yêu Nguyệt Cung, Yêu Nguyệt Cung… Diệp Trăn Trăn cười lạnh, Thái hậu rõ là chưa từ bỏ ý định nha. Huệ Tần làm ra chuyện này, bị đày vào lãnh cung cũng không quá đáng, cho dù không đày lãnh cung, đến bất cứ cung nào khác đều không được sống dễ chịu, duy chỉ có Yêu Nguyệt Cung này… Bất kể Hiền Phi có nguyện ý hay không, hiện tại nàng ta chỉ có thể đứng về phía Thái hậu.

Nhưng theo Diệp Trăn Trăn thấy, chiêu này của Thái hậu thật sự hồ đồ. Huệ Tần vốn dĩ đã là kẻ vứt đi, nếu Thái hậu không muốn bạc đãi nàng ta, cho người chăm sóc cuộc sống thật tốt là được rồi, cần gì đem nàng ta tiến vào Yêu Nguyệt Cung ngán chân Hiền Phi. Hơn nữa Hiền Phi vẫn luôn ở trong tối, còn có một chút thái độ độc lập, bây giờ Thái hậu gióng trống khua chiêng kéo nàng ta đến bên người, trắng trợn giúp nàng ta đoạt hậu vị, quả thật là muốn biến nàng ta thành bia đỡ đạn.

Diệp Trăn Trăn ngáp một cái, thầm nghĩ, nếu người Hứa gia đều giống như Thái hậu vậy… Ừm, thế thì gia tộc của bọn họ suy thoái cũng là điều dễ hiểu, không thể hoàn toàn đổ tội lên đầu ông nội nàng.

"Hoàng thượng giá lâm!" Vương Hữu Tài đứng ngoài Khôn Ninh Cung, gân cổ kêu. Bởi vì hắn chưa làm qua việc này bao giờ, phương pháp vận khí không đúng; chữ cuối cùng thét lên gần như vỡ âm, giống hệt con quạ bị cường X.

Kỷ Vô Cữu nghe được thì nhíu mày.

Vương Hữu Tài này chính là Vương Tiểu Hổ, Diệp Trăn Trăn chủ động xin Kỷ Vô Cữu giữ lại hắn ta. Hắn ta vốn là kẻ mang tội, chết cũng đáng. Nhưng Kỷ Vô Cữu xử nhẹ Huệ Tần, Diệp Trăn Trăn thật thức thời không nói gì cả; hắn cũng tặng nàng chút mặt mũi, ban tên nô tài này cho nàng.

Diệp Trăn Trăn chê tên Vương Tiểu Hổ quá tục, không thích hợp với Khôn Ninh cung của nàng, bởi vậy chiếu theo tên Phùng Hữu Đức, sửa tên hắn ta thành Vương Hữu tài, có đức có tài, tài đức vẹn toàn, thật tốt làm sao.

Kỷ Vô Cữu quả thực không thể tin nổi; Diệp Trăn Trăn vậy mà cho rằng cái tên này thật văn nhã.

Tuy rằng Vương Hữu Tài gân cổ kêu là người ta sởn tóc gáy, ngay cả chim cũng sợ hãi muốn bay lên, Diệp Trăn Trăn lại giống như không nghe thấy.

Cho nên khi Kỷ Vô Cữu đì vào thì nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đang ngồi ngay ngắn, ngẩn người nhìn bản đồ trên bàn. Hắn nhẹ nhàng đi tới, thấy trước mặt nàng bày ra một bàn cờ Cửu Cung*, trong bàn cờ rải mấy quân cờ ngà voi, mặt trên có khắc số. Bàn cờ Cửu Cung này không giống bình thường, mà do chín bộ Cửu Cung hợp lại, tổng cộng hình thành 9*9 là 81 ô vuông nhỏ, dường như mỗi ô vuông đều có thể bỏ vào trong một quân cờ số.

*như trò Sudoku đó các nàng

Diệp Trăn Trăn còn đang chống cằm trầm tư, cau mày, không chút nào để ý đến sự tồn tại của Kỷ Vô Cữu.

Kỷ Vô Cữu cũng không mong đợi nàng có thể phát hiện hắn, "Ngươi đang làm cái gì?"

Diệp Trăn Trăn giật mình, nghiêng đầu nhìn Kỷ Vô Cữu rồi cuống quít đứng dậy, trên mặt bày ra vẻ tươi cười giả dối.

Kỷ Vô Cữu nhìn thấy liền cau mày.

"Hoàng thượng ngài đã tới, thái giám bên ngoài thật là khờ, cũng không biết thông báo một tiếng." Diệp Trăn Trăn nói.

"Đại bất kính." Kỷ Vô Cữu nói xong, giơ hai ngón tay với nàng, ý nói đây là lần thứ hai, trẫm nhắc cho ngươi nhớ.

Diệp Trăn Trăn thè lưỡi, trong lòng thầm oán.

Ánh mắt Kỷ Vô Cữu lại hạ xuống bàn cờ, "Đây là trò Cửu Cung sao? Nhìn không giống."

"Không phải Cửu Cung, cái này gọi là Trùng Dương Cung, là do một người trong dân gian tên gọi Sử Thiên Trường nghĩ ra, những ô vuông nhỏ này, dù thế nào cũng không được lặp lại các số nhất – nhị – tam – tứ – ngũ – lục – thất – bát – cửu, mỗi cái tiểu Cửu Cung cũng không thể trùng lắp các số này."

Nghe cũng có chút thú vị, Kỷ Vô Cữu đi đến trước bàn, tiện tay lần tìm một con cờ, trầm tư.

Diệp Trăn Trăn tốt bụng khuyên hắn, "Cờ này chia làm 3 mức Giáp Ất Bính, Hoàng thượng ngài lần đầu tiên chơi, mức Giáp có độ khó quá cao, vẫn nên chơi ở mức Bính thì hơn, chỗ thần thiếp có sách dạy đánh cờ, thế cờ nào cũng có."

"Dài dòng." Kỷ Vô Cữu nói xong, lấy một quân cờ có khắc chữ "Nhất", đặt vào bàn cờ.

Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, ta nghĩ hết nửa ngày cũng không ra, ngươi không có khả năng trong thoáng chốc đã đi được nước này, để xem ngươi làm sao mà kết thúc.

Cách thức kết thúc của Kỷ Vô Cữu chính là không ngừng bày quân cờ, chỉ chốc lát sau, một bàn cờ mức Giáp được giải nhẹ nhàng.

"Chút tài mọn thôi." Hắn đưa ra lời bình một cách xem thường.

Không thể nào! Diệp Trăn Trăn không tin, hắn vậy mà giải thứ đồ chơi này hết sức dễ dàng. Tuy rằng quy luật chỉ là một ít phép tính số học, nhưng tính toán theo công thức cũng phải phí sức suy nghĩ một hồi, nhất định vừa rồi hắn chỉ trùng hợp đoán trúng thôi.

Vì vậy Diệp Trăn Trăn cầm sách dạy đánh cờ lên, tìm một bàn cờ mức Giáp khác bày ra cho hắn giải.

Lần này Kỷ Vô Cữu rãnh tay thuận tiên chơi đùa, nghĩ cũng không cần nghĩ, cốp cốp đem toàn bộ quân cờ bày ra, lại đúng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!