Edit: fujiko
Beta: Bách Tử Liên
Từ lúc Hiền Phi đi Tĩnh Hương am, sức khỏe của Hoàng hậu nương nương quả thật tốt lên rất nhiều. Khắp hoàng cung không người nào không khen ngợi tấm lòng chân thành của Hiền Phi nương nương đãcảm động tới Phật tổ. Hiền Phi sau khi nghe những lời này cơ hồ hộc máu, hận không thể đem Diệp Trăn Trăn ra đâm vài nhát.
Lại nhắc tới Kỷ Vô Cữu, đối với quái bệnh của Diệp Trăn Trăn hắn chưa bao giờ ngưng tìm cách trị liệu. Bất quá, hiện tại hắn định thay đổi tư duy một chút: đối với chuyện phòng the nam nữ, người có quyền lên tiếng nhất không nhất định là thái y, mà hẳn là …
Ừm, vì thế hắn lại mò tới Thúy Phương lâu.
Đại khái là vừa sang năm mới, các nam nhân đều đi tìm vui, cho nên sinh ý của Thúy Phương lâu cực tốt. Người nhiều nên khó tránh khỏi gặp người quen, nhãn lực của Kỷ Vô Cữu rất tốt, vừa nhìn thấy mỗ quan viên phẩm cấp không thấp, ngay tại thời điểm đối phương còn chưa phát hiện ra mình, hắn đãnhấc ấm trà lên che mặt. Bản thân hắn cũng biết, thân là thiên tử, dạo chơi thanh lâu cũng không phải hành động có thể khoe khoang ra ngoài.
Phùng Hữu Đức: "…"
Làm đại thái giám bên người Hoàng thượng, có thể nói Phùng Hữu Đức xuất hiện nơi nào liền đại biểu cho Kỷ Vô Cữu xuất hiện nơi đó, cho nên … Hoàng thượng, ngài đừng phí công che …
Quan viên kia thần kỳ đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của Phùng Hữu Đức, vì vậy mau chóng xoay người, tiến vào một căn phòng riêng.
Kỷ Vô Cữu kêu tú bà nhanh chóng kiếm một nhã gian, gọi Hồng Vân đến. Hồng Vân vặn eo thong thả tiến tới, rót cho Kỷ Vô Cữu chén trà, thuận tiện trêu đùa, "Kỷ công tử, không ngờ ngài lại tới? Chẳng lẽ vì nhớ thiếp?"
Kỷ Vô Cữu bị đùa giỡn mãi cũng thành thói quen, cúi đầu không thèm trả lời, bưng chén trà lên nhuận giọng, nhưng mà cúi đầu lại nhìn thấy đáy chén trà vẽ một bức xuân cung đồ, một đôi nam nữ trần trụi đang dây dưa cùng một chỗ, bút pháp tinh tế, sống động như thật. Kỷ Vô Cữu tức khắc cảm thấy chán ngán, ghét bỏ đẩy chén trà ra xa.
Hồng Vân lập tức sai người đổi chén trà, cười nói: "Kỷ công tử lần này đếm tìm thiếp là có điều gì khúc mắc?".
Kỷ Vô Cữu có chút ngượng ngùng. Có vài điều cùng đại phu nói thật thản nhiên, nhưng nếu nói cùng một nữ nhân thật sự có chút không được tự nhiên. Tuy thế, hắn vẫn cố đem câu chuyện bóng gió nóiqua một lần, sau đó tràn ngập chờ mong nhìn Hồng Vân.
Hồng Vân chờ hắn kể xong, liền nói, "Thiếp cứ tưởng là chuyện đại sự gì, hóa ra lại là việc này? Kỷ công tử, phu nhân của ngài làm gì có bệnh, nàng ấy, chẳng qua là quá sạch sẽ."
"Nghĩa là sao?"
"Cái này, công tử, ta trước mạo muội hỏi ngài một câu, trong nhà ngài trừ bỏ tôn phu nhân, có phải hay không còn có cơ thiếp khác?"
Kỷ Vô Cữu gật gật đầu.
"Có bao nhiêu?"
"Đại khái … mười mấy người đi." Chính hắn cũng không rõ lắm.
"!!!" không thể mắng người, không thể mắng chửi người, Hồng Vân liên tục nhắc nhở bản thân, đây là thần tài, mẹ nó, hắn là thần tài, không thể mắng!
Kỷ Vô Cữu gặp Hồng Vân thần sắc khác thường, liền hỏi, "Nàng … cùng việc này có liên quan?".
"Quan hệ lớn là đằng khác!" Hồng Vân chỉ tiếc rèn sắt không thèm thép nhìn hắn một cái, "Công tử ơi công tử, thiếp lần đầu nhận thức đến nam nhân như ngài. Nếu nói ngài không hiểu phong tình, trong nhà có mấy chục phòng cơ thiếp, sao có thể là một kẻ đầu gỗ, nhưng nếu nói ngài thấu hiểu phong nguyệt, ngài lại như vậy, như vậy … Thôi, quên đi." Nàng ta ngừng lời, nâng chén trà lên uống.
Kỷ Vô Cữu biết bản thân bị coi thường, chỉ đành nhẫn nhịn, "Vậy rốt cuộc là sao?"
"Còn có thể là thế nào? Nàng ấy là ghét bỏ nữ nhân của ngài quá nhiều, trên người không sạch sẽ."
Kỷ Vô Cữu cũng là lần đầu nghe thấy loại chuyện quái lạ như vậy, "Làm sao có khả năng?"
"nói như thế" Hồng Vân đặt chén trà xuống, "Thiếp thấy ngài cũng là người thích sạch sẽ … Nếu đổi lại là ngài, nếu có thanh lâu nữ tử đã hầu hạ qua rất nhiều nam nhân muốn cùng ngài hoan ái, ngài sẽ làm thế nào?"
Kỷ Vô Cữu tưởng tượng một chút tình cảnh ấy, có thanh lâu nữ tử cởi hết bò lên long sàng của hắn tự tiến cử hầu hạ chăn gối, hắn sẽ thế nào?
… Ném ra ngoài.
Vì thế hắn liền có chút hiểu.
Nhìn vẻ mặt Kỷ Vô Cữu là biểu tình ghét bỏ, Hồng Vân cố ý ôm ngực, "Công tử, ngài quá không nể mặt! Khiến thiếp xấu hổ vô cùng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!