Chương 26: Liên châu*

đạn bắn liên tiếp

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Hứu Vi Dung thật sự xứng đáng với hai chữ "tuyệt sắc", dáng người cao gầy, mặt trái xoan, da thịt trơn bóng trắng nõn như trứng và luộc lột vỏ, đôi mắt ướt át vô cùng linh động.

Sáng sớm nàng ta đến thỉnh an Diệp Trăn Trăn thì nhận được sự chú ý của tất cả mọi người. Theo lệ, Tài tử chỉ có thể đứng, nhưng suy xét đến việc nàng ta lần đầu được ban ơn mưa móc, Diệp Trăn Trăn vô cùng quan tâm săn sóc ban cho nàng ta ngồi.

Hứa Tài tử là cháu gái của Thái hậu, biểu muội của Hoàng đế nên người thường gây thù hằn xung quanh như Lệ Phi hay kẻ chuyên ra chiêu mèo đùa chó như Hi Tần cũng không dám bạo gan làm gì nàng ta. Vì thế tuy rằng tối qua Hoàng đế nghỉ lại chỗ nàng ta, hôm nay cũng không ai lên tiếng nói lời chua ngoa gì, khắp Khôn Ninh Cung là một khung cảnh hài hòa.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khách khí của mọi người dành cho mình, trong đầu Hứa Tài tử lại âm thầm phát khổ. Tối qua Kỷ Vô Cữu thật sự ngủ bên cạnh nàng ta, nhưng từ đầu tới cuối không hề chạm vào nàng ta. Thân là nữ nhi, nàng ta lại không thể chủ động câu dẫn hắn.

Diệp Trăn Trăn ban thưởng vài món đồ như thường lệ. Kỷ Vô Cữu đã sớm nói không cho phép nàng thưởng cóc nữa nên phần thưởng hôm nay cũng không có gì mới lạ, Hứa Tài tử chỉ nhìn lướt qua liền sai người nhận lấy, chính mình đứng dậy tạ ơn. Xét đến cùng cũng vì Diệp Trăn Trăn cản trở nên bản thân chỉ có thể được phong làm Lục phẩm Tài tử, Hứa Tài tử đương nhiên không có hảo cảm với Diệp Trăn Trăn, nhưng địa vị hai người cách xa, nàng ta không dám thất lễ.

Xung quanh có người nhìn ra điểm thú vị, Hi Tần nói: "Thần thiếp thấy hình như xâu chuỗi đeo tay mộc hương nương nương ban tặng Hoàng thượng cũng có một chuỗi?"

Ôn Tiệp dư phụ họa, "Đúng là như thế, hôm kia thần thiếp còn thấy Hoàng thượng đeo nó."

Bảo bối của Diệp Trăn Trăn quá nhiều, phần lớn nàng đều không nhớ rõ lai lịch. Nhưng nàng rất yên tâm về Tố Nguyệt và Tố Phong, hai người bọn họ sẽ không mang đồ Kỷ Vô Cữu tặng nàng cho người khác.

Chuỗi đeo tay này đúng thật không phải do Kỷ Vô Cữu tặng, mà là cống phẩm của một tiểu quốc Tây Vực, chỉ có hai chiếc. Kỷ Vô Cữu thấy mùi hương trên xâu chuỗi có thể thanh tâm tĩnh trí, liền giữ lại một chiếc, những thứ khác đều được đưa đến Khôn Ninh Cung để Diệp Trăn Trăn ban thưởng xuống. Cho nên chuỗi đeo tay này mới có tại Khôn Ninh Cung.

Hứa Tài tử nghe vậy, trở về lập tức đeo xâu chuỗi này. Buổi chiều nàng ta một mình đi gặp Thái hậu, vừa lúc Kỷ Vô Cữu cũng ở đấy, ba người cùng ngồi chung nói chuyện một lát. Hứa Tài tử để ý nhìn cổ tay Kỷ Vô Cữu, quả nhiên phát hiện tay trái hắn cũng có đeo một chuỗi mộc hương giống chiếc của nàng ta như đúc.

Lúc về hai người một trước một sau ra khỏi Từ Ninh Cung, Hứa Tài tử không để ý thân phận khác biệt, nhanh chân bước tới, kéo tay Kỷ Vô Cữu. Dù sao trước kia nàng ta cũng hay làm như vậy.

"Cười cái gì?" Kỷ Vô Cữu hỏi.

"Biểu ca," Hứa Tài tử kéo tay Kỷ Vô Cữu lên, bản thân cũng duỗi tay cho hắn nhìn, "Huynh nhìn xem."

Kỷ Vô Cữu nghe nàng ta gọi hắn là biểu ca chứ không phải Hoàng thượng thì đã có chút không thích ứng, lúc nhìn thấy món đồ giống như đúc trên cổ tay hai người, liền hỏi, "Ngươi có được cái này từ đâu?"

"Hoàng hậu nương nương ban thưởng."

Hoàng hậu có thứ này cũng không có gì lạ, Kỷ Vô Cữu thu tay lại, không tiếp lời.

Hứa Tài tử như chim nhỏ nép vào người hắn, nở nụ cười duyên dáng động lòng người, "Biểu ca biểu muội, trời sinh một đôi."

Kỷ Vô Cữu dừng bước, khẽ đẩy nàng ta ra, "Lời này cũng do Hoàng hậu nói?"

Ý tứ cự tuyệt của đối phương quá mức rõ ràng, Hứa Tài tử cúi đầu cô đơn, "Lời này không tốt sao?"

"không tốt, về sau không nên nói như vậy nữa," Kỷ Vô Cữu dường như không nhận ra sự thất vọng của nàng ta, hắn tháo xâu chuỗi của mình, đặt vào trong tay nàng ta, "Nếu ngươi thích, cái này cũng tặng cho ngươi." nói xong, không để ý tới phản ứng của Hứa Tài tử, sải bước rời đi.

Hứa Tài tử cúi đầu nhìn xâu chuỗi trong tay, cắn răng, nét giận dữ dần hiện lên trong mắt. Hứa Vi Dung nàng cùng Kỷ Vô Cữu mới là thanh mai trúc mã, mới đích thực là một đôi trời sinh, người đứng bên cạnh hắn vốn nên là nàng ta. Chỉ vì gia gia Diệp Trăn Trăn có quyền thế, biểu ca mới bị nữ nhân này cướp đi.

Việc này làm sao nàng ta cam tâm cho được!

***​

Diệp Trăn Trăn không biết Kỷ Vô Cữu phát điên vì chuyện gì, đột nhiên đem thật nhiều tấu chương chạy đến Khôn Ninh Cung của nàng phê duyệt.

Tuy rằng bên ngoài khí đông lạnh lẽo tràn ngập, nhưng trong Khôn Ninh Cung đốt địa long, buồng lò sưởi đặt hai chậu than, bên trong chất đầy than chỉ bạc hảo hạng không khói, cháy rừng rực làm cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Chậu thủy tiên ở cửa cũng nhờ vào hơi ấm này mà nở hoa, những đóa hoa màu trắng tươi ngon mọng nước tản ra hương thơm dìu dịu, khiến người ngửi được liền cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, chẳng trách người người đều muốn làm Hoàng hậu, dựa vào địa long có ở Khôn Ninh Cung, nàng cũng không thể bị phế.

Lúc Kỷ Vô Cữu đến, Diệp Trăn Trăn đang chơi Hoa Dung Đạo*. Người kỳ tài trong dân gian gọi là Sử Thiên Trường kia cũng đã cải tiến trò Hoa Dung Đạo này một chút khiến nó càng thêm phức tạp và siêu việt. Kỷ Vô Cữu thấy Diệp Trăn Trăn đang chơi vui, mặt dày sáp đến gần, chỉ hai ba nước đã phá giải thế cục, làm Diệp Trăn Trăn trợn trắng mắt một phen.

*Hoa dung đạo là một trò chơi trí tuệ của Trung Quốc, nó được các nghệ nhân dân gian Trung Quốc sáng tạo căn cứ từ câu chuyện "Tam quốc diễn nghĩa" của Trung Quốc. 

Đồ chơi này như sau: trong một khung hình chữ nhật (tương đương với bàn cờ của đồ chơi) có đặt 10 quân cờ to nhỏ khác nhau, như hình vẽ thể hiện. trên bề mặt quân cờ đều có tên, trong đó Tào Tháo là 1 quân cờ lớn nhất, 5 quân cờ kích cỡ trung bình lần lượt là thuộc hạ của Lưu Bị tức "ngũ hổ tướng" là: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu và Hoàng Trung, thêm nữa là 4 quân cờ nhỏ là những lính quèn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!