Chúa an bài
Đúng như quận công đã nói với hai chàng trai, cung Louvre im lặng như tờ.
Quả thực, Marguerite và phu nhân de Nervers đã đi tới phố Tizon.
Coconnas và De Mole đuổi theo họ. Nhà vua và hoàng hậu đi bát phố. Quận công d Alençon ở nhà trong nỗi chờ đợi mơ hồ đầy lo lắng về những sự kiện mà Thái hậu đã tiên báo cho ông. Cuối cùng là Catherine đã đi nằm còn phu nhân de Sauve đang ngồi đầu giường bà đọc một vài chuyện cổ nước Ý khiến bà hoàng nhân hậu ấy cười như nắc nẻ.
Đã lâu rồi chưa bao giờ Catherine lại vui thế này. Sau khi đã dùng tiệc rất ngon miệng với các mệnh phụ theo hầu, sau khi đã cho thầy thuốc xem bệnh và thanh toán sổ sách hàng ngày, bà ra lệnh cầu nguyện cho sự thành công của một công cuộc quan trọng đối với hạnh phúc của các con bà. Đó là thói quen của Catherine, suy cho cùng thì rất đúng theo phong tục của người Florentine, tức là trong một vài dịp bà cho cầu nguyện và dâng những lễ vật mà chỉ có Chúa và bà biết được mục đích mà thôi.
Sau cùng, bà gặp René, bà đã chọn một trong số những hộp hương phẩm và vô số những đồ linh tinh của y có nhiều thức mới.
- Cho người đi xem hoàng hậu Navarre con ta có nhà không
- Catherine trưyền
- Nếu có nhà thì mời hoàng hậu tới đây chơi với ta.
Tên hầu nhận được lệnh lui ra và một lát sau quay trở lại cùng Gillonne.
- Này, ta cho đòi chủ chứ có đòi con hầu đâu
- Thái hậu phán.
- Tâu lệnh bà
- Gillonne đáp:
- Con thiết tưởng rằng phải tự mình đến trình với lệnh bà rằng đức hoàng hậu Navarre đã rời cung cùng quận chúa de Nervers, bạn Người.
- Ra ngoài vào giờ này à?
- Catherine cau mày hỏi
- Hoàng hậu đi đâu vậy?
Lệnh bà đi dự một buổi luyện giả kim ở dinh de Guise trong khu phu nhân de Nervers ở
- Gillonne đáp.
- Khi nào hoàng hậu về
- Thái hậu hỏi tiếp.
Buổi luyện giả kim sẽ kéo dài rất khuya, nên chắc hẳn lệnh bà sẽ ở lại nhà bạn Người cho đến sáng ngày mai.
- Hoàng hậu Navarre sung sướng thật
- Catherine lẩm bẩm
- Con bé có bạn và nó là hoàng hậu. Nó mang vương miện và người ta gọi nó là lệnh bà, nó chẳng có thần dân, nó sung sướng thật.
Lời nói dỗi này khiến người nghe phải cười thầm, nhưng Catherine vẫn lẩm bẩm:
- Suy cho cùng thì nó đã đi... Nó đã đi rồi, có đúng người bảo thế không?
- Tâu lệnh bà, từ nửa giờ nay rồi ạ.
- Thế thì càng hay. Thôi đi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!