🌼 Làm nũng 🌼
Sau khi Chung Niệm Nguyệt đưa xong hầu bao, liền trở về viện của mình dùng bữa tối.
Còn Chung Tùy An thật ra vẫn ở lại đại sảnh một chút, mang những suy nghĩ phức tạp trong lòng về viện của mình.
Nữ hồng của Vạn thị cũng không tốt, đừng nói đến Chung Tùy An ngay cả trượng phu là Chung đại nhân còn chưa nhận được món đồ nào mà Vạn thị tự tay làm.
Cái gì mà hầu bao, túi thơm, giày hay vớ một cái cũng không có.
Không tin được, bây giờ Chung Tùy An nhận được một món đồ tự tay làm của người trong nhà.
Chung Niệm Nguyệt đưa hầu bao cho hắn, một chữ cũng không nhắc Thái Tử, cũng không kêu huynh trưởng vì mình xuất đầu lộ diện.
Lần này, Chung Tùy An ngược lại cảm thấy có chút khó xử.
Thuộc hạ nhìn hầu bao nói:
"Thật trùng hợp, hầu bao mà công tử mang đã sắp bị rách, vừa vặn có cái mới rồi?"
Thư đồng nói tiếp:
"Công tử cũng không thể mang cái này đi học, đường may không đẹp, cũng không biết là đang thêu hình gì hay chữ gì..."
Thư đồng còn chưa nói xong Chung Tùy An liền ngắt lời hắn: Thư Anh.
Thư đồng ngây người nhìn về phía Chung Tùy An.
Chung Tùy An thấy hắn vẻ mặt khó hiểu, không khỏi âm thầm nhíu mày.
Hắn cùng muội muội không thân thiết là sự thật, nhưng bất luận là như thế nào, cũng không đến phiên thuộc hạ khoa tay múa chân, bốn phía bình luận. Nếu ai cũng như vậy, trong phủ này còn cái gì gọi là quy củ?
Chung Tùy An cũng chưa định đeo hầu bao này, nhưng Thư Anh lại nói vậy, hắn liền thể hiện tư thái của huynh trưởng.
Chung Tùy An ngay lập tức tháo hầu bao ra khỏi thắt lưng, đeo cái mới vào.
Thư đồng sững sờ nhìn động tác của hắn, lập tức nghe giọng công tử nói:
"Thư Anh ngày mai ngươi không cần cùng ta đi Thái Học."
Hắn phải chỉnh đốn lại bọn thuộc hạ.
Lời này vừa nói ra, đối với thư đồng như là sét đánh ngang tai.
Trong phủ, những hạ nhân có địa vị nhất chính là các ma ma, đại nha hoàn và thư đồng.
Nếu đại công tử không cần hắn làm thư đồng, chính là chặt đứt đường sống của hắn.
Mồ hôi lạnh trên trán Thư Anh chảy ròng ròng, lập tức quỳ xuống:
"Công tử, tiểu... tiểu đồng..."
Chung Tùy An không quan tâm đến lời nói của hắn: Đi ra ngoài.
Đám thuộc hạ, nếu chỉ phạt một chút, lần sau chắc chắn vẫn sẽ tái phạm.
Thư Anh mặt đỏ bừng lên, chỉ có thể đứng dậy lui ra ngoài.
Chung Niệm Nguyệt không biết trong viện cẩu ca ca xảy ra chuyện gì, nàng thoải mái dùng bữa tối, ngồi trên ghế nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp lúc trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!