🌼 Sắp xếp ổn thỏa 🌼
Tấn Sóc Đế cũng không hỏi Chung Niệm Nguyệt điều gì nhưng sau khi đợi nàng ngủ hắn kêu cung nhân tới hỏi rõ.
"Là lỗi của trẫm, trẫm không nên chuẩn bị nhiều món ăn như vậy." Tấn Sóc Đế trầm giọng nói.
Mạnh công công thở dài:
"Chắc là vì tiểu thư thật sự rất thèm, ngài ấy nhịn lâu như vậy cũng không dễ dàng gì."
Vừa nhắc tới liền nhớ lại khoảng thời gian ở huyện Thanh Thủy, khi Chung Niệm Nguyệt trúng độc đã phải chịu khổ như thế nào.
Khi đó còn cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa.
Kết quả là chuyện này đã qua lâu như vậy nhưng lại càng khảm sâu vào lòng người khác khiến bọn họ lại đau lòng hơn.
Tấn Sóc Đế ngồi ở bên giường trầm mặc một lúc lâu, mới hạ giọng nói:
"Hôm nay trẫm ở đây nghỉ ngơi."
Mạnh công công kinh ngạc chớp mắt một cái rồi mới lấy lại tinh thần kêu hạ nhân bê một cái trường kỷ tới.
Cứ như vậy mà nghỉ ngơi tạm một đêm.
Chung Niệm Nguyệt cũng không còn nôn thêm lần nào nữa.
Chờ đến khi nàng thức dậy thì chỉ nhìn thấy bên cạnh giường có thêm một cái trường kỷ nhưng lại không thấy người.
Nàng sờ sờ chăn bông trên ghế, trên đó vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, chắc là đã có người nằm ngủ qua. Người nào dám ngủ ở đây? Là Thư Dung sao?
Bệ hạ đâu rồi?
Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi.
Hiện tại cung nhân nhìn thấy nàng càng thêm sợ hãi, trong lòng cũng không còn coi nàng là quý nhân nữa mà đổi thành một vị cực kỳ đặc biệt.
Cung nhân nhanh chóng trả lời:
"Thưa tiểu thư, bây giờ chắc hẳn là bệ hạ đang thượng triều, hôm nay là đại triều."
Đúng là mệt mỏi.
Làm hoàng đế cũng không sung sướng gì.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm nếu bắt nàng cả đêm phê duyệt tấu chương mà hôm sau lại còn phải dậy sớm thượng triều thì chắc không tới một tháng nàng liền trở thành hôn quân mất.
*Hôn quân: vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.
Có cung nhân bưng nước vào, hầu hạ Chung Niệm Nguyệt rửa mặt.
Thư Dung đứng bên cạnh không nhịn được mà hỏi:
"Tiểu thư bây giờ chúng ta sẽ hồi phủ sao? Hôm nay người còn phải đi Quốc Tử Giám."
Chung Niệm Nguyệt ngáp một cái: À...
Cung nhân đứng bên cạnh cầm lấy khăn lông lau mặt cho nàng, vừa chạm da mặt, nàng tỉnh táo hơn không ít.
"Không thì trở về trễ một chút..." Chung Niệm Nguyệt lẩm bẩm nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!