Trong lúc Chung Niệm Nguyệt trên đường đi tới, trên bàn nàng ta bày không ít thứ.
"Tiểu thư tới rồi, ngài mau ngồi xuống đi." Lan cô cô đắc ý nở nụ cười, cầm lấy một cái khay từ trong tay cung nữ. Trên cái khay đó đúng là có rất nhiều món điểm tâm.
Chung Niệm Nguyệt thật sự thèm tới muốn chảy nước miếng.
Không phải là do nàng chưa từng thấy qua, mà là sau khi từ huyện Thanh Thủy trở về Tấn Sóc Đế liên tục nhìn chằm chằm nàng mà ngay cả Vạn thị cũng vậy. Những món như vậy, nàng chắc chắn không được đụng vào.
Nhưng cũng không tới mức Chung Niệm Nguyệt không nhịn được, nàng miễn cưỡng di chuyển tầm mắt nhìn về phía bình phong cách đó không xa.
Huệ phi bước ra từ phía sau bình phong, cười nói:
"Nguyệt nhi tới rồi, a di vì con chuẩn bị không ít thức ăn."
Chung Niệm Nguyệt khẽ thở dài.
Nàng thật sự không cần.
Nàng ăn vào sẽ muốn nôn.
Huệ phi đi đến trước bàn Bát Tiên*, ngồi xuống bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, dường như người có sắc mặt khó coi mấy hôm trước không phải là nàng ta.
Nàng ta thấp giọng hỏi:
"Nguyệt nhi cùng bệ hạ làm sao lại quen biết?"
Chung Niệm Nguyệt cười một cái:
"Đương nhiên là do Thái Tử biểu ca nha."
Huệ phi nghẹn họng.
Vậy mà đúng là do nhi tử bệ đá đập chân nàng ta.
"Nguyệt nhi có biết sở thích của bệ hạ không?"
Không biết.
Nụ cười trên mặt Huệ phi lại càng tươi hơn, đúng là hài tử không biết gì. Đây là lúc mà nàng ta có tác dụng.
Về sau nếu Chung Niệm Nguyệt nhận được chút sủng ái từ bệ hạ, nhất định sẽ không dứt ra được, vậy chẳng phải nàng sẽ qua chỗ nàng ta mỗi ngày mỗi đêm để hỏi thăm sao?
Huệ phi chỉ mấy thứ trên bàn nói:
"Không sao, con nghe ta nói...."
Huệ phi còn chưa nói xong, Chung Niệm Nguyệt liền lắc đầu nói:
"Ta biết những điều này để làm gì?"
Huệ phi nghẹn ngào nói:
"Nếu không biết, lỡ sau này đắc tội bệ hạ..."
Chung Niệm Nguyệt cắt ngang nàng ta:
"A di sẽ đến cứu ta mà. Người a di thương nhất là ta nha."
Huệ phi lại càng nghẹn hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!