Mấy ngày nay Cẩm Sơn Hầu ngoan ngoãn đi theo lão sư học tập, thật sự là đau khổ muốn chết.
Chỉ cần lão sư mở miệng nói, hắn liền cảm thấy buồn ngủ, cánh tay chống cằm bị trượt đầu hắn liền đập mạnh xuống bàn.
Ngay hôm sau trên đầu hắn liền sưng một cục to như cái bánh bao.
Xa Xương Vương cũng không thể ghét bỏ vì hắn ngu ngốc được vì dù sao cũng là nhi tử của mình, xoa đầu hắn nói:
"Hoàng thúc của ngươi đã phong cho ngươi danh Hầu gia nên ngươi cũng không phải cố gắng học như vậy, dù có học cũng chẳng được gì..."
Cẩm Sơn Hầu nghe thấy cảm giác như bị sỉ nhục, hắn phải an ủi trái tim bé nhỏ vài ngày rồi mới lấy lại được dũng khí đi tới Quốc Tử Giám.
Tuổi Cẩm Sơn Hầu lớn hơn một chút so với Chung Niệm Nguyệt, dù có ngốc nhưng vẫn phải vào ban Thổ.
Trong lòng hắn vô cùng muốn chạy sang chơi với Chung Niệm Nguyệt, liền nói với hạ nhân đứng bên cạnh:
"Chúng ta ngồi ở đây một chút rồi đi sang ban Thủy."
Hạ nhân luôn luôn nghe lời hắn, cũng không khuyên hắn chăm chỉ đọc sách, nghe thấy hắn nói chỉ biết gật đầu.
Cẩm Sơn Hầu đẩy cửa bước vào.
Liền nghe được bên trong có người nhỏ giọng thì thầm:
"Không phải hắn đã mời lão sư về nhà sao? Sao lại còn đến nữa."
Cẩm Sơn Hầu cũng không rảnh mà tức giận với bọn họ.
Hắn bình tĩnh nhìn về thiếu nữ ngồi cách đó không xa, vẻ mặt nhàm chán lật lật quyển sách. Đó đúng là Chung Niệm Nguyệt.
Cẩm Sơn Hầu có vài phần đắc ý, thấp giọng nói:
"Có lẽ là nàng tới tìm ta."
Bây giờ hắn cũng không cần so sánh chính mình với đám Tần Tụng nữa.
Phía bên kia Thư Dung thấp giọng nói:
"Tiểu thư, tại sao hôm nay chúng ta lại đến ban này vậy?"
Chung Niệm Nguyệt nói:
"Đổi chỗ ngồi chơi, không vui sao?"
Lúc đầu nàng đã cùng người của Quốc Tử Giám nói mỗi ban nàng đều muốn vào, đương nhiên là không phải nói chơi.
Vẻ mặt Thư Dung đau khổ, không biết nên nói gì.
Chẳng phải là đến Quốc Tử Giám để đọc sách à, sao lại thành chơi rồi?
Cẩm Sơn Hầu ngồi xuống gần đó, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt, nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đã lấy sách ra đọc, lúc này hắn mới nghiêm túc lấy sách ra đọc.
Nửa ngày này Chung Niệm Nguyệt đều đọc tiểu nhân thư, đúng là thực sự rất mệt mỏi, nàng ngáp dài chuẩn bị đi về.
Mà lão sư ban này đối với nàng rất dung túng, liền cho người đưa nàng ra ngoài.
Ádfghj
Hắn nghĩ vậy liền tự mình quyết định cho bản thân nghỉ nửa ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!