Tấn Sóc Đế ôm Chung Niệm Nguyệt chơi thêm hai vòng nữa.
Tấm ván gỗ này cũng không thể so được với dụng cụ trượt tuyết nên sau khi trượt được ba vòng liền bị gãy.
Tấn Sóc Đế nhanh chóng bắt lấy Chung Niệm Nguyệt nếu không nàng sẽ ngã trên mặt tuyết.
Thị vệ bên cạnh vội vàng đi tới:
"Bệ ha! Bệ hạ không sao chứ?"
"Tiểu thư bị ngã sao?"
Không có gì. Tấn Sóc Đế đứng dậy.
Chung Niệm Nguyệt nắm chặt vạt áo hắn, lấy hắn làm chỗ tựa cố gắng đứng dậy.
Sảng khoái đúng là rất sảng khoái nhưng bây giờ toàn thân nàng không còn chút sức lực nào. Nàng không muốn bị ngã lên tuyết một lần nữa, nên ra sức nắm chặt vạt áo của Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế cực kỳ hưởng thụ khi nhìn thấy nàng ỷ lại vào hắn như vậy.
Hắn xoa đầu nàng, thuận tiện lấy mũ áp choàng trùm lên lại:
"Chỉ duy nhất một lần này, lần sau không được ra gió nữa."
Nói xong, Tấn Sóc Đế bế nàng lên, chậm rãi quay về xe ngựa.
Giống như đang ôm một con mèo nhỏ.
Chung Niệm Nguyệt cũng không thấy ngượng ngùng gì nữa.
Lần trượt tuyết này giống như mở ra một thế mới vậy.... vừa kích thích, vừa được chắn gió, mông cũng không bị đau!
Lần sau đến nữa vậy.
Chung Niệm Nguyệt ôm suy nghĩ như vậy, dựa vào thành xe ngựa, liền ngủ thiếp đi.
Tấn Sóc Đế nhìn lướt qua khuôn mặt nàng.
Điềm tĩnh, ngoan ngoãn.
Giống như là đã chơi thỏa mãn.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới thấp giọng nói: Đi thôi.
Mạnh công công đáp lại:
"Vâng...... khởi hành."
Đám
"hoàng thân quốc thích" thở phào nhẹ nhõm, miễn sao không cần phải quét tuyết là được.
Còn tiểu cô nương kia...
Dù cho có tò mò tới mức nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không dám suy nghĩ sâu xa hay đi tìm hiểu, nếu không lại chạm phải thứ không nên chạm.
Hình Bộ.
Thư Lệnh Sử ôm đống sổ sách nặng trịch, cẩn thận đi tới trước bàn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!