Tô Khuynh Nga sau khi bị kéo ra ngoài, nàng ta quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy bóng người phản chiếu trên cánh cửa.
Nàng ta cho rằng bản thân đã tránh được một kiếp, không nhịn được mà hỏi:
"Tiểu thư lúc nãy ở chỗ này sao?"
Đầu óc nàng ta quay cuồng, dường như có cái gì đó đập mạnh vào đầu.
Nếu Huệ phi cùng Thái Tử biết...
Còn chưa đợi Tô Khuynh Nga suy nghĩ thêm, thị vệ kia liền cười lạnh nói:
"Ngươi có tư cách để biết việc này?"
Dứt lời, hắn liền bịt miệng nàng ta lại: Mang đi.
Lúc này Tô Khuynh Nga mới cảm thấy có gì đó không đúng, mắt trợn to hiện đầy vẻ ngạc nhiên, gắng sức giãy giụa.
Không phải đã tha cho nàng ta rồi sao?
Có phải Chung Niệm Nguyệt lại nói gì nữa không?
Nhất định là nàng cũng trọng sinh nếu không tại sao nàng ta lại thất bại như vậy?
Tô Khuynh Nga trừng mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ là nàng ta có cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được.
Chung Niệm Nguyệt sau khi ngủ dậy thì mới biết được rằng hôm nay bọn họ sẽ khởi hành về kinh thành.
Nàng không nhịn được hỏi:
"Đã bắt được người hạ độc chưa?"
Mạnh công công nói:
"Sáng sớm hôm nay đã bắt được."
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy cực kỳ tức giận!
Nàng nghiến răng, nghĩ thầm tên chó chết này khiến bà đây khổ sở nhiều ngày như vậy!
Giết? Chung Niệm Nguyệt hỏi.
Mạnh công công ngừng lại:
"Không giết nhưng... tiểu thư không nên nhìn, sợ là sẽ gặp phải ác mộng."
Mạnh công công nói xong không nhịn được mà nghĩ thầm trong bụng, tiểu cô nương này thật sự rất kỳ lạ.
Chung tiểu thư khi còn nhỏ vào cung đã bệ hạ dọa sợ, lúc đó ông có chút không thích tiểu thư, cho rằng nàng vừa yếu ớt lại còn kiêu căng.
Nhưng hôm nay ngược lại, ông sợ những thứ này làm bẩn mắt tiểu thư, sợ tiểu thư bị dọa mà khóc.
Hạ nhân hầu hạ Chung Niệm Nguyệt mặc xiêm y, còn mặc thêm cả áo choàng bên ngoài.
Đi thôi. Chung Niệm Nguyệt nói.
Nàng có chút muốn trở về.
Vì lúc đó sẽ không cần ngày nào cũng phải uống thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!