Chương 20: (Vô Đề)

Hiện giờ Tô Khuynh Nga tuổi vẫn còn nhỏ, sắc mặt nàng ta tái nhợt, ấp úng nói chuyện không rõ ràng.

Theo như cái tên mà nàng ta nói, đám thị vệ đã đi tìm một vòng và đương nhiên là không thể tìm ra được người tên Hương Dung đó, huống chi là ma ma đã nói chuyện với Hương Dung.

"Nhưng tiểu nhân lại tìm hiểu được một chút thông tin, nữ tử này họ Tô, tên Khuynh Nga, là thứ nữ của Thiếu chiêm sự Chiêm Sự Phủ Tô Gia - Tô Hoành, đứng thứ tư trong nhà."

Tô Khuynh Nga cảm giác bản thân nàng ta bị lột sạch trước tất cả bọn họ, không dám ngẩng đầu lên.

Thứ. Nữ.

Đây là thứ khiến nàng ta không thể nào ngẩng đầu lên được.

"Ban đầu nàng ta không sống ở kinh thành, bởi vì chủ mẫu không quan tâm nên được gửi nuôi sống chung với Nhị phòng Tô gia ở Tô Châu trong mấy năm. Sau này khi Nhị phòng qua đời mới được đón về phủ nuôi dưỡng.

Hiện tại đang làm thư đồng cho Quận chúa Ninh Bình, với thân phận của nàng ta vốn sẽ không được làm thư đồng nhưng không biết vì sao lại được Quận chúa Ninh Bình yêu thích. Trong hành trình lần này cũng mang nàng ta theo, chỉ sợ nàng ta đã sớm có âm mưu.

"Thị vệ kia lên tiếng."Chiêm Sự Phủ?

"Chung Niệm Nguyệt cùng Tấn Sóc Đế đồng thời lên tiếng. Tấn Sóc Đế nghe thấy liền nhìn sang Chung Niệm Nguyệt. Chung Niệm Nguyệt cố gắng nhớ lại chút kiến thức mà nàng từng học qua, nói:"Chiêm Sự Phủ là phụ trách nội vụ hoàng thất sao?

"Mạnh công công gật đầu:"Đúng vậy thưa tiểu thư.

"Sắc mặt Trương thị vệ trầm xuống, cắn răng nói:"Bệ hạ, người của Chiêm Sự Phủ vốn có mối quan hệ thiên ti vạn lũ với hoàng thất, hiện tại trong phủ Thiếu Chiêm sự lại có một nữ nhi như vậy, e rằng trên dưới trong phủ cũng không sạch sẽ.

Nếu không giải quyết mối họa này thì về sau sợ là..."

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, cái này trong nguyên tác không có nhắc tới nha.

Nhà của Tô khuynh Nga không có gan lớn như vậy, lại càng không có bản lĩnh đó. Nếu không tại sao mà khi Thái Tử vì Tô Khuynh Nga trút giận, thì trên dưới Tô gia đều hận không thể quỳ xuống liềm gót giày cho nàng ta?

Chung Niệm Nguyệt hơi cúi đầu nhìn vẻ mặt của Tô Khuynh Nga.

Sắc mặt Tô Khuynh Nga đã tái mét.

Nàng ta chưa từng nghĩ tới rằng bản thân cũng chỉ là muốn thay đổi vận mệnh thôi nhưng lại vì một hành động nhỏ đó mà đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy?

Kéo toàn bộ Tô gia liên lụy vào?

Nàng ta mặc dù căm ghét Tô gia. Nhưng nếu cả nhà Tô gia chết thì nàng ta còn mạng để sống sao?

"Không, không.... ta không phải kẻ cắp, ta chỉ đến phòng bếp lấy chút thức ăn.... Sở dĩ ta nói câu kia cũng chỉ là vì nghe được người khác nói thôi..." Tô Khuynh Nga cố gắng làm bản thân trở nên yếu ớt, đáng thương, cuộn người lại cố ý muốn làm người ta cảm thấy đồng tình.

Tấn Sóc Đế lên tiếng:

"Ngươi nói xem, nàng ta có phải kẻ cắp không?"

Ân? Chung Niệm Nguyệt mới phát giác được rằng Tấn Sóc Đế là đang cùng nàng nói chuyện.

Tại sao lại hỏi nàng?

Mạnh công công đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.

Trong lòng ông nghĩ thầm, câu nói này không phải là lúc trước bệ hạ thường dùng để hỏi Thái Tử sao?

Dường như Tấn Sóc Đế lại không cảm thấy có chỗ nào không ổn, mắt hắn cũng không thèm nhìn tới Tô Khuynh Nga đang quỳ trên mặt đất kia, chỉ nhìn chằm chằm vào Chung Niệm Nguyệt, ánh mắt ôn hòa.

Cả người Tô Khuynh Nga lúc này đều nằm trên mặt đất.

Tấn Sóc Đế hỏi Chung Niệm Nguyệt như vậy, không phải là muốn đem sự sống chết của nàng ta giao cho Chung Niệm Nguyệt sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!