Chương 16: (Vô Đề)

🌼 Canh đêm 🌼

Chung Niệm Nguyệt cảm giác rằng nàng đã ở trong bóng tối một khoảng thời gian rất dài, ý thức dường như bị chia ra làm hai, một bên như bị đè nặng chìm vào bóng tối, một bên lại giống như đã rời khỏi thể xác bay xung quanh.

Cái cảm giác này không quá khó chịu nhưng nàng lại cảm giác được rằng bản thân nàng vẫn ở đây chưa thể trở về thế giới cũ.

Nàng cố gắng mở mắt nhưng như thế nào cũng không làm được.

Sau khi xuyên vào trong sách trải qua biết bao nhiêu thứ, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc nhưng họ lại không phải là cha mẹ thật sự của mình, những ủy khuất cùng buồn phiền dường như hòa quyện lại làm một...

Bây giờ đã là giờ Sửu một khắc, bọn họ đều lo lắng mà đề phòng xung quanh, toàn thân căng cứng, chỉ thở thôi cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng lại chẳng có ai dám ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bọn hạ nhân cẩn thận nhìn xung quanh.

Bên cạnh giường, Tấn Sóc Đế đã thay một bộ thường phục ngồi đó. Bộ dáng vẫn đĩnh bạt như cũ, không nhìn thấy nửa điểm mệt mỏi.

Bệ hạ đã như vậy thì bọn họ tính là cái gì?

Mạnh công công đẩy cửa bước vào, thấp giọng hỏi:

"Lão gia... không thì ngài hãy dùng một chút thức ăn?"

Tấn Sóc Đế trả lời: Ừ.

Bọn hạ nhân vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ chắc lần sẽ không xảy ra bất kỳ việc gì nữa đúng không?

Ngược lại Tấn Sóc Đế sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, hắn cầm lấy chén, cả người vẫn bình tĩnh như cũ.

Chỉ có Mạnh công công dường như cảm nhận được mưa bão trên người hắn sắp xảy ra.

Sao lại như vậy?

Mạnh công công quay đầu nhìn thiếu nữ trên giường.

Thật là...

Tiểu cô nương mỏng manh yếu đuối như vậy.

Suy nghĩ của Mạnh công công mới hiện lên liền dừng lại, giọng ông run rẩy nói:

"Tiểu thư, lông mi tiểu thư vừa rồi... hình như động ạ."

Thái y luôn ngồi bên cạnh, vào mùa đông nhưng người ông ta lại toàn mồ hôi. Nghe thấy những lời này liền kích động đứng dậy nói:

"Hẳn là đã khôi phục ý thức... nhanh mang thuốc tới..."

Ăn trúng độc dược thì việc quan trọng nhất là nôn ra ngoài, phải nôn hết.

Nhưng cho đến tận bây giờ Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa uống miếng thuốc nào.

Khi nãy ý thức của nàng không rõ ràng, nên không thể uống thuốc được. Nếu cứ như vậy và uống thuốc e rằng sẽ bị sặc.

Thái y vừa nói xong, trong phòng nhất thời rối tung lên.

Kẻ lấy thuốc, người lấy khăn còn đun nước ấm... rồi đưa tới trước giường.

Mạnh công công hỏi thái y:

"Có thể đỡ dậy không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!