🌼 Biến cố 2 🌼
Sau khi Chung Niệm Nguyệt đi ra ngoài, quả nhiên bên ngoài đang thu dọn hành lý.
Mạnh công công đứng trong tiền sảnh, nghe thấy tiếng bước chân đi tới liền quay người sang. Tới khi nhìn thấy hình ảnh của Chung Niệm Nguyệt, ông mới lộ vẻ tươi cười nói:
"Còn đang thắc mắc không biết khi nào tiểu thư mới thức dậy... đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong hết rồi."
Người nào đối xử tốt với nàng, đương nhiên là nàng biết được.
Chung Niệm Nguyệt liền ngẩng đầu lên cười nói:
"Vừa mới thức dậy, hôm nay ăn gì vậy?"
"Hôm đó không phải là ăn khoai lang sao? Rất ngọt, hôm nay chúng ta lại ăn tiếp vậy." Mạnh công công vui vẻ cười nói, dường như ông rất thích món này.
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy ăn rất ngon nhưng nếu dành cho bữa chính nàng lại cảm thấy không đủ no.
Cũng không cần quá rắc rối, chỉ cần thêm một ít cháo rau củ là được. Chung Niệm Nguyệt vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Mạnh công công liền nói:
"Không biết tiểu thư có thích ăn mì nước không?"
Người thông minh nghe thấy liền hiểu ý, đây là món đước chuẩn bị riêng.
Chung Niệm Nguyệt liền cười nói: Thích ăn.
Mạnh công công liền yên tâm, Chung tiểu thư tuy rằng có chút ngạo kiều nhưng nàng lại không quá bắt bẻ.
Nhìn đi, không phải là rất dễ nuôi sao?
Nhìn xung quanh ở đây cũng chỉ toàn là nam nhân, lại nhìn Chung tiểu thư đang đứng trước mặt ông, Mạnh công công định sẵn dưới gối sẽ không có con nối dõi khi nhìn thấy nàng trong lòng không khỏi mềm đi vài phần.
Tiền Xương ở cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên nói:
"Nhanh lại ăn nào, đã nấu lâu như vậy không biết mì có bị nát không."
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới bước tới ngồi xuống.
Kỳ Hãn cũng đang ngồi ở đó, hắn thấp giọng kêu một tiếng Biểu muội, nhìn dáng vẻ của hắn chắc hẳn đã hết bệnh.
Chung Niệm Nguyệt gật đầu, rồi nhìn về phía cái nồi đang nấu.
Mì trong nồi chìm chìm nổi nổi, hạ nhân bên cạnh đang vớt mì ra, trong tay vẫn là cái chén của hoàng đế ngày hôm đó.
Chung Niệm Nguyệt thầm nghĩ, cái đó chắc hẳn là cho nàng.
Sau ngày đầu tiên nàng đã dùng qua chén đó, thì đương nhiên chén đó dành cho nàng rồi. Cũng không thể kêu hoàng đế dùng lại chén mà nàng đã dùng qua.
Kỳ Hãn ngồi một lát nhưng vẫn không thấy biểu muội chủ động nói chuyện với mình. Hắn không nhịn được liền đưa tay ra cầm chén lên, nói: Để ta cầm.
Mạnh công công ngừng lại: Công tử...
Kỳ Hãn nhận lấy đũa từ trong tay hạ nhân, nhét vào tay Chung Niệm Nguyệt.
Hắn có chút ngây người, thầm nghĩ không ngờ bàn tay biểu muội lại mềm mại như vậy.
Kỳ Hãn:
"Hôm nay ta cầm chén cho muội, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!