Chương 129: Phiên ngoại 7

Edit: tvanahh

Trong nửa đời của Đại hoàng tử chỉ có ba loại nữ tử.

Một, chính là mẫu thân của hắn Kính phi, đối với mọi việc đều không nóng không lạnh, đối xử với hắn cũng giống như vậy, hắn cũng đã từng ngưỡng mộ mẫu phi, nhưng mỗi ngày mỗi ngày trôi qua thì cũng không còn gần gũi nữa.

Loại thứ hai chính là mẫu thân của Thái Tử Huệ phi, vô cùng xinh đẹp, lúc nào cũng bày ra tư thái đoan trang nhưng trong lòng lại vô cùng hiểm độc tham lam, vì vậy nàng ta rất khắt khe với nhi tử của mình, còn lợi dụng cháu gái của nàng ta.

Loại cuối cùng chính là mẫu thân của Tam hoàng tử Trang phi, tính tình nóng như lửa, xuất thân lại vô cùng tốt, bất cứ việc gì cũng nghĩ là do người khác làm sai, nên đã nuôi dạy Tam hoàng tử trở thành người như vậy…

Đại hoàng tử không thích ba loại nữ tử này.

Từ khi có ý thức về việc này, hắn đã nghĩ nữ tử mà tương lai hắn muốn cưới, không nên giống như các nàng, nhưng đến cùng người đó có dáng vẻ như thế nào thì hắn cũng không biết…

Đến khi ở Thanh Châu nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt, à nàng còn đóng giả thành Tuyên Bình thế tử. Phải nói đúng hơn là đến khi nhìn thấy nữ tử đi bên cạnh Tuyên Bình thế tử.

Nữ tử này dáng vẻ nhu nhược yếu ớt.

Nàng giống như một ngọn cỏ yếu ớt.

Nhưng so với hoa còn xinh đẹp động lòng người hơn, hốc mắt hơi phiếm hồng, lúc nào cũng có thể khơi dậy lòng thương hại của người khác.

Lúc này Đại hoàng tử mới biết, thì ra nữ tử mà hắn muốn chính là nữ tử nhu nhược yếu ớt, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, để hắn có thể che chở bảo vệ.

Hắn cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của bản thân.

Hắn thích cảm giác như vậy.

Đại hoàng tử cứ như vậy mà chú ý tới nàng ấy.

Chỉ là sau khi Chung Niệm Nguyệt mất tích, Lạc Nương căn bản không thèm để ý tới hắn.

Một khoảng thời gian thật dài, hắn cũng không được gặp mặt nàng, chỉ nghe thấy người Chung phủ nói, dường như mỗi ngày Lạc Nương đều niệm kinh, thêu hoa văn vạn tự, chỉ hy vọng Chung Niệm Nguyệt được bình an trở về.

*Văn vạn tự: 

Ký tự là một câu thần chú cổ xưa, được sử dụng làm bùa hộ mệnh hoặc biểu tượng tôn giáo, và thường được coi là biểu tượng của mặt trời hoặc lửa. 

Chữ có nghĩa là tập hợp điềm lành trong tiếng Phạn. 

Khi đó Đại hoàng tử cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Người Hỗn Thế Ma Vương giống như Chung Niệm Nguyệt, mà Lạc Nương lại ôn nhu như nước, sao có thể hằng ngày đều nhớ đến nàng chứ?

Huống chi nhớ nam tử không nhớ, nhớ nữ tử làm gì?

Đương nhiên Đại hoàng tử không biết, đó là cảm xúc ghen tuông.

Về sau, Chung Niệm Nguyệt đã quay trở lại, lại còn đi thẳng tới phủ của hắn.

Hắn vội vàng sai người đi thông báo cho phụ hoàng.

Rất nhanh phụ hoàng đã tới phủ, từ ba bước cũng thành hai bước đi nhanh về phía Chung Niệm Nguyệt. Hắn đứng dưới mái hiên, nhìn ánh trăng tới ngây người, suy nghĩ đến khi nào bản thân mới cảm nhận được cảm giác vui mừng đó, thì hắn lại nghe thấy Lạc Nương nhỏ giọng nói: Đại hoàng tử.

Hắn xoay người về phía nàng.

Nhìn thấy nàng đang hành lễ với hắn, cười tươi nói: Đa tạ Đại hoàng tử.

Hắn biết nàng đa tạ hắn là vì Chung Niệm Nguyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!