🌼 Ở chung 🌼
Chung Niệm Nguyệt ăn hai miếng rồi ngẩng đầu lên hỏi:
"Chén này làm bằng gỗ sao?" Thật sự quá nặng.
Kỳ Hãn: ...
Kỳ Hãn bước tới, nhỏ giọng nói:
"Biểu muội, không được vô lễ."
Mạnh công công cười nói:
"Sao lại vô lễ hay không vô lễ vậy công tử?"
Kỳ Hãn lúc này mới nhớ ra, bọn họ chia thành hai con đường khác nhau không phải là vì không muốn lộ ra thân phận à?
Trong cái thôn trang này làm gì có Hoàng Đế hay là Thái Tử?
Vì vậy Kỳ Hãn liền ngậm miệng lại, do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Chung Niệm Nguyệt.
Sợ chút nữa Chung Niệm Nguyệt lại nói lời không nên nói.
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt quay đầu qua nhìn chằm chằm hắn, giống như vừa nảy sinh ra một ý tưởng lớn nào đó:
"Không thì biểu ca cầm chén cho ta đi?"
Kỳ Hãn ngạc nhiên.
Lúc này người trong thôn đang nhóm lửa, nghe thấy thì cười nói:
"Các ca ca ở đây ai cũng làm vậy hết."
Kỳ Hãn không thể hạ mặt mũi xuống như vậy.
Hành động như vậy thì có khác gì bọn hạ nhân hay thái giám? Thực sự tổn hại thể diện Thái Tử của hắn!
Huống chi còn đang ở trước mặt phụ hoàng.
Kỳ Hãn do dự một lát mới cầm chén lên.
Người đứng bên cạnh Tấn Sóc Đế không chỉ có Mạnh công công còn có một vị Đại học sĩ của Võ Anh Điện, nhân xưng là Tiền Xương
- Tiền đại nhân.
Tiền Xương nhìn Kỳ Hãn rồi nói:
"Công việc có hơi vất vả, công tử đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?"
Kỳ Hãn khi bị hỏi như vậy liền ngừng lại.
Áo choàng của Tấn Sóc Đế, tay áo vừa rộng lại còn thêu hình chim hạc khiến hắn có vài phần giống thi nhân thời Ngụy Tấn nhưng khi ngẩng đầu lên chỉ nhàn nhạt nói: Đi đi.
Thật sự rất vô tình.
Kỳ Hãn cũng không dám chậm trễ, vội vàng thay giày rồi nhanh chóng rời đi.
Tiền Xương không biết Chung Niệm Nguyệt là tiểu thư nhà ai, chỉ thấy Mạnh công công nói chuyện với nàng rất thoải mái cũng chỉ cho rằng nàng là nữ nhi của vị vương gia nào thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!