Đoàn người chậm rãi đi tới sơn môn, đang muốn ra ngoài, liền thấy lão Phương trượng của Gia Phúc tự phụng bồi một vị thiếu niên mặc cẩm bào đi tới. Mới chỉ thoáng nhìn, mọi người liền bị khí độ ưu nhã cao quý của thiếu niên cẩm bào cái kia làm cho khiếp sợ. Vương thị nhịn không được hỏi: "Ai vậy?"
Gia Phúc tự không phải chùa bình thường, có thể được lão Phương trượng tương bồi hẳn là người có quyền cao chức trọng. Bình Lương Hầu phủ giao tế rất rộng, cũng biết lai lịch của Tứ hoàng tử. Mã thị liền nói: "Đây là Tứ hoàng tử. "Ánh mắt của nàng cũng dừng trên người Tiêu Thiểu Huyền không rời.
"Đây chính là Tứ hoàng tử ư?" Chu thị cũng nhịn không được lắp bắp kinh hãi, hạ giọng nói, "Nghe nói hắn cũng chỉ bình thường trong nhóm hoàng tử? Hôm nay không ngờ cũng xuất chúng như vậy, long tử phượng tôn quả nhiên không giống người phàm..."
Mã thị cũng gật đầu nói: "Ai nói không phải đâu. Long tử phượng chảy huyết mạch của Thiên gia khác người bình thường a. Cũng không biết tương lai, ai hữu phúc khí, có thể làm Vương Phi của các hoàng tử..."
Đợi phương trượng đại sư phụng bồi Tứ hoàng từ từ đi tới, mọi người tránh sang một bên rối rít thi lễ, Tiêu Thiểu Huyền chỉ là gật đầu chào hỏi, cũng không nói nhiều. Lấy địa vị của hắn, như thế cũng không phải là thất lễ, huống chi tất cả mọi người đều là nữ quyến, cho nên cũng không ai dám so đo cùng hắn.
Ánh mắt mọi người vẫn tập trung trên người hắn, cho đến khi hắn đi tới dưới sơn môn, mới chợt xoay người, nhìn về phía mọi người, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Mọi người đều là ngẩn ra, không biết có ý nghĩa gì. Chỉ có trong lòng Lục Thanh Lam biết rõ, Tiêu Thiểu Huyền là cười cho nàng xem.
Cho đến khi hắn giơ roi lên ngựa đi, mọi người mới lại trở lại linh hoạt lần nữa, trong lúc nhất thời líu ríu nghị luận về các vị hoàng tử. Nhưng không ý thức được thời khắc vừa mới rồi, khí tràng cường đại kia đều đã ảnh hưởng đến mỗi người ở đây.
Mọi người lên xe ngựa ngoài sơn môn. Hối hả đi xuống chân núi, đợi xuống dưới Bảo Châu Phong, khoảng cách kinh sư hơn mười dặm lộ trình. Đi không đến một hai dặm đường, Triệu thị liền nói mình khát nước. Chu thị nói: "Ta có một điền trang, ở ngay tại phía dưới Bảo Châu Phong, cách nơi này một hai dặm lộ trình, hiện giờ thời gian còn sớm, các vị không ngại thì theo ta đến điền trang uống miếng nước có được không?"
Làm bộ như vậy làm sao thoát khỏi ánh mắt của Lục Thanh Lam, nàng chỉ cười lạnh trong lòng. Lại nói với Kỷ thị: "Mẫu thân, ta cũng có chút khát nước rồi, chúng ta đi đi." Ngăn không bằng phòng, cho dù Lục Thần thật sự nuôi ngoại thất ở bên ngoài, sớm vén vết sẹo này ra, cũng tốt hơn nhiều.
Huống hồ nhìn bộ dạng như vậy, những người này hẳn đã sớm biết gì đó. Tránh né cũng không có chút tác dụng nào.
Kỷ thị và Lục Thần vợ chồng nhiều năm, vô cùng tín nhiệm nhân phẩm của hắn, huống chi mới một hai tháng trước, Lục Thần còn viết một phần chứng thư, bây giờ còn đang trong tay Lục Thanh Lam. Đối với Kỷ thị mà nói, ở trong tay Lục Thanh Lam và ở trong tay nàng đều giống nhau.
Thân ngay không sợ bóng tà*, Kỷ thị cảm thấy tự mình không có gì phải sợ, cho nên nàng không chút do dự liền đáp ứng.
(*) Cây thẳng thì không sợ bóng bị nghiêng, ý như câu "cây ngay không sợ chết đứng".
Vì vậy mọi người đi theo xe ngựa của Chu thị đi tới điền trang của nàng. Điền trang là của hồi môn, phạm vi trong vòng ba bốn dặm, không tính là quá lớn, bên ngoài điền trang có một dòng sông nhỏ rất thanh tịnh. Trong trang có mười mấy hộ hạ nhân ở đây quản lý, trồng chút ít trái cây rau quả, Chu thị trước tiên phái người đi thông báo, trang đầu* đã mang theo toàn bộ nhân khẩu của điền trang tụ tập tới rồi cửa xếp thành hàng nghênh đón.
(*) người đứng đầu điền trang
Xe ngựa tới quá nhiều, nhất thời không cách nào tiến vào điền trang toàn bộ, Chu thị liền mời mọi người xuống xe ngựa ở bên ngoài điền trang. Mọi người xuống xe, Tam thái thái bỗng nhiên chỉ vào một điền trang bên cạnh nói: "Chu tỷ tỷ, nơi này chỉ cách với ngươi một con sông nhỏ, đối diện là điền trang nhà ai vậy?"
Chu thị cười nói: "Lúc trước, đây là điền trang của nhà Tri Phủ Thiền Châu Triệu Thân, về sau Triệu Thân kia đắc tội chấp bút thái giám Hạ Tùng, bị Hạ Tùng thiết kế hãm hại, mất mạng, nam tử trong nhà đều bị lưu đày, gia sản cũng bị tịch thu sung công, bị ty trong nội cung bán, hiện giờ là ai người mua ta cũng không biết..."
Đang nói, Triệu thị bỗng nhiên "ồ" một tiếng, chỉ vào một con tuấn mã buộc trên đá trước cửa điền trang đối diện nói: "Nhị bá mẫu, nếu ta không nhìn lầm, kia hình như là ngựa của Nhị bá."
Kỷ thị cũng cả kinh, không nghĩ tới trượng phu thật sự ở chỗ này. Nhất thời sắc mặt tái nhợt, không nói gì.
Lục Thanh Lam và tỷ tỷ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có một tia kinh dị. Phụ thân không ở Đông Sơn thư viện đọc sách, chạy đến điền trang người khác thật sao?
Chu thị giả vờ trợn to hai mắt: "Không thể nào? Theo ta được biết, điền trang đối diện ngoại trừ vài hộ tá điền, gần đây chuyển đến một vị nương tử trẻ tuổi chưa đến đôi mươi! Chẳng lẽ Lục Nhị gia đến chỗ này, là vì... " Lời nàng còn chưa dứt, thế nhưng ai cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng.
Chẳng lẽ Lục Nhị gia đến chỗ này, là vì gặp vị tiểu nương tử này hay sao?
Chẳng lẽ Lục Nhị gia đây là đang nuôi ngoại thất nơi này?
Lời nói của Chu thị mặc dù còn chưa nói hết, nhưng ý tứ trong lời nói kia, không ai ở đây không hiểu. Kỷ thị còn chưa nói chuyện, Lục Thanh Nhàn đã mở miệng trước: "Chuyện này liên quan đến danh dự của gia phụ, kính xin ngài phát ngôn cẩn thận." Lục Thanh Nhàn trong đám bọn tỷ muội Hầu phủ cực kỳ xuất chúng, không những bởi vì nàng rất xinh đẹp, mà trọng yếu hơn là nàng có một loại tính cách đoan trang dịu dàng của đại gia khuê tú.
Ngay cả nàng cũng có thể nói ra như vậy, có thể thấy được nàng thật sự nổi cáu rồi.
Chu thị cười nói: "Tam cô nương đừng vội, ta chẳng qua cũng chỉ nói thế, nói đến chỗ này. cũng không phải sao, chúng ta vào điền trang xem chút liền biết."
Nói xong nhìn Kỷ thị một cái: "Nhị thái thái, ý của ngài thì sao?"
Kỷ thị trầm giọng nói: " Chu tỷ tỷ muốn làm sao để nhìn?"
Chu thị chỉ vào một kiến trúc ba tầng cao nhất trong trang nói: "Kia là tòa tàng thư lâu nhỏ ta sai người xây dựng, có thể lên cao nhìn qua đó, đứng ở tầng thứ ba cao nhất, có thể thấy phạm vi vài dặm phụ cận quanh đây, Lục Nhị gia có ở điền trang đối diện đó hay không, chúng ta đi vào nhìn liền biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!