Về sau Lục Văn Đình nghe nói, đồng tình sâu sắc với hoàn cảnh của muội muội, hắn vừa chơi đùa cùng muội muội, vừa nói với nàng: "Lúc trước ngươi vốn cười nhạo ca ca kém cỏi, bây giờ biết nỗi khổ của ca ca đi nha." Hắn từ nhỏ thích múa thương cầm gậy, cha mẹ kêu hắn đọc sách, hắn cũng chỉ thích đọc binh thư, đối với hoàn cảnh của muội muội hắn hiểu rất rõ.
Nào biết Lục Thanh Lam căn bản không cảm kích, nàng xoa eo, tựa như tiểu đại nhân nghiêm túc nói: "Ca ca cùng ta có thể giống nhau sao? Ta học cái gì đều một lần là biết rồi, đương nhiên không cần chịu khó nhiều, ví dụ như Tam Tự kinh, ta đã có thể đọc làu làu rồi, đương nhiên không cần cố gắng nhiều! Ca ca ngươi làm được sao? Huống chi ta là một nữ hài lại không cần trị quốc lý chính, không cần xuất binh đánh giặc, học nhiều như vậy có ích lợi gì? Nhưng ca ca là nam nhi, không học nhiều bản lãnh chút, ngày sau phải đính môn lập hộ, chiếu ứng cha mẹ như thế nào?"
Nàng sơ hoa bao đầu, hai cái bím tóc buông xuống vai, mắt to nhấp nháy vụt sáng, cực kỳ đáng yêu. Cố tình lại bày ra bộ dáng đại nhân giáo huấn người khác, lời nói nói ra còn ác độc như vậy.
Lục Văn Đình: "..."
Vốn cho rằng cùng muội muội đồng bệnh tương liên, tìm nàng than thở sự đáng giận của chế độ giáo dục một phen, nào biết còn chưa nói gì đâu, liền bị bị thương thêm một vạn lần, chỉ có thể yên lặng thối lui.
Trong lúc đó Lục Thanh Lam mỗi tháng tiến cung hai ba lần, mỗi lần đều mang đồ ăn ngon hơn cho Tam công chúa, Tam công chúa càng xem nàng là tri kỷ. Mỗi lần nàng tiến cung, Tiêu Thiểu Giác cũng sẽ đến thăm nàng, đối với nàng vẫn là lúc lạnh lúc nóng như vậy, khiến nàng không hiểu ý nghĩ của hắn.
Chỉ chớp mắt xuân qua hạ đến, thời tiết dần dần nóng lên.
Đổi qua quần áo mùa hè, trong phòng cũng dùng tới băng rồi. Kỷ thị rốt cục khai ân, để cho Lục Thanh Lam mỗi ngày luyện ít đi nửa canh giờ. Lục Thanh Lam lại cũng không cao hứng nổi một chút nào, chỉ cảm thấy lòng cũng dần dần nôn nóng sốt ruột lên theo thời tiết. Một ngày luyện chữ ở tiểu thư phòng xong, ăn trưa xong, Kỷ thị cùng nàng nghỉ trưa ở vách ngăn.
Lúc Trước Lục Thanh Lam đã từ nhà chính của Kỷ thị chuyển ra ngoài, Kỷ thị để nàng ở tại tiểu khóa viện bên cạnh nhà chính, ở trong viện nói một tiếng là tới ngay.
Cho nên sau vách ngăn, tất cả mọi đồ vật đều đủ cả, giữa trưa mỗi ngày lại để cho Lục Thanh Lam ở chỗ này nghỉ ngơi. Lục Thanh Lam buồn ngủ, Kỷ thị ở một bên nhìn nữ nhi ngủ, nhận lấy quạt tròn trong tay nha hoàn quạt cho nữ nhi. Đang hết sức buồn ngủ, Lục Thanh Lam bỗng nhiên hét lên một tiếng từ trên giường ngồi dậy.
Kỷ thị lắp bắp kinh hãi, ôm nữ nhi vào trong ngực vuốt đầu của nàng, hiền hoà nói: "Sao vậy, gặp ác mộng sao?"
Lục Thanh Lam đích thật gặp ác mộng. Nàng khẩn cấp ôm chặt mẫu thân, khóc nói: "Mẫu thân, ta mơ thấy phụ thân cưới di nương về, bọn họ... bọn họ bức mẫu thân chết!"
Từng giọt nước mắt trân châu của Lục Thanh Lam rơi xuống. Kiếp trước, thời gian cụ thể mẫu thân bỏ mình, ứng với trước khi thi Hương, còn có thời gian non nửa năm, nhưng làm cho trong lòng Lục Thanh Lam bất an chính là, đến hiện tại cũng không nhìn thấy hay nghe thấy một chút tin tức gì về "Lan di nương".
Kỷ thị khe khẽ thở dài: "Hài tử ngoan, chuyện tình trong mộng là làm đúng được. Ngươi đừng sợ!" Lúc trước Lục Thanh Lam cũng cố gắng nhắc nhở qua mẫu thân, nhưng nàng làm sao lại đem lời nói của hài tử sáu tuổi để ở trong lòng.
Cái này vốn nên là chuyện đáng mừng, nhưng bây giờ làm Lục Thanh Lam vô cùng đau đầu.
"Mẫu thân, ngươi cũng nên... cẩn thận để ý ít nhiều! Vạn nhất phụ thân thật sự dẫn di nương về nhà, ngươi cũng chỉ nghĩ là nhiều hơn một cái đồ chơi thôi, đừng để ở trong lòng." Trước khi xảy ra liền phòng bị trước cho mẫu thân.
Kỷ thị không khỏi nở nụ cười, "Ngươi mới lớn bao nhiêu, cũng biết những thứ này hả? Muốn mẫu thân đở phải lo, ngươi đọc sách tập viết cho tốt, những chuyện này cũng không cần ngươi quan tâm." Hoàn toàn sẽ không để trong lòng.
Mấy ngày nay Lục Thanh Lam cẩn thận quan sát, phụ thân và mẫu thân phu thê tình thâm, không giống bình thường. Hai người dù sao vợ chồng nhiều năm như vậy, tín nhiệm của mẫu thân đối với phụ thân cũng không giống như bình thường, không phải người bên ngoài nói một hai câu có thể làm cho nàng thay đổi.
Lục Thanh Lam lo lắng suông, nhưng lại không có biện pháp gì.
Buổi tối Lục Thần từ Đông Sơn thư viện trở về. Toàn gia cùng ăn cơm vô cùng náo nhiệt. Cơm xong, Lục Văn Đình và Lục Thanh Nhàn đều có tiểu viện riêng của mình, liền cáo biệt cha mẹ, trở lại tiểu viện của mình.
Tiểu viện của Lục Thanh Nhàn ở Đông khóa viện, Lục Thanh Lam ở Tây khóa viện. Kỷ thị cho tiểu viện của Lục Thanh Nhàn một cái ma ma quản phòng, hai nha hoàn nhị đẳng, hai nha hoàn tam đẳng, hai tiểu nha đầu chạy vặt, hai bà tử làm việc nặng, trong viện hễ có chuyện gì, cũng bảo Lục Thanh Nhàn tự mình làm chủ tự xử trí, Kỷ thị một mực mặc kệ.
— — Không phải là nàng không yêu thương trưởng nữ. Lục Thanh Nhàn là đích nữ Hầu phủ, sớm muộn gì phải gả vào nhà chồng thế gia vọng tộc, sớm học một ít cách xử lý công việc nhà như thế nào, đối với nàng chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Lục Thanh Lam lại ỷ vào bản thân tuổi còn nhỏ, chơi xấu ở lại bên cạnh Kỷ thị không chịu đi. Hai vợ chồng cũng không nỡ đuổi nàng đi.
Kỷ thị liền để cho nha hoàn Lục Loan và Lục Ngạc mang nàng ra sau vách ngăn chơi bện dây thừng.
Vợ chồng hai người ngồi đối diện, bọn nha hoàn dâng trà thơm lên, Kỷ thị nhận lấy, tự mình đưa cho Lục Thần. Uống trà xong, hai người nhàn thoại mấy câu, nói đến chuyện dự thi mùa thu năm nay. Hôm nay chuyện trọng yếu nhất nhị phòng chính là kỳ thi Hương của Lục Thần.
Lục Thần nói: "Đại ca ở trong triều một thân một mình, khoa thi này ta nhất định phải trúng cử mới được."
Trong giọng nói Kỷ thị có phần bình tĩnh: "Lần trước Nam Sơn tiên sinh bình luận văn bát cổ của ngươi, không phải nói trình độ ngươi đã đạt đến, có một câu nói của hắn, ngươi còn lo lắng chuyện gì?"
Lục Thần thở dài: "Trên đời này làm sao còn có chuyện tình gì nắm chắc đâu? Ngươi xem những đồng sinh khác, thi đến già bảy tám mươi tuổi còn không trúng, cũng có khối người. Hiện giờ khoảng cách thi Hương còn có mấy tháng, ta nhất định phải cố gắng gấp ba, mới không còn cô phụ một mảnh tâm ý của ngươi." Nhà công hầu bình thường đường đi vốn là được trải thảm nhưng xuất thân từ nhà võ lại càng khó hơn nhiều từ nhà văn, cho nên con đường khoa cử này đối với Lục Thần mà nói hết sức khó khăn.
Ban đầu thời điểm Kỷ thị mới vừa gả vào Lục gia, Lục Thần còn là một công tử phóng túng, bởi vì trên thực tế hắn là hài tử đầu tiên của Lão Hầu gia. Lão Hầu gia đối với hắn mặt ngoài nghiêm khắc, kì thực hết mực cưng chiều. Kế mẫu Trương thị lại càng mặt ngọt tâm khổ, khi hắn nuôi trong phòng rất nhiều thông phòng xinh đẹp. Kỷ thị không động thanh sắc xử trí mấy cái thông phòng, phóng tịch thì phóng tịch, muốn gả thì gả, không để cho Trương thị bắt được điều gì, lại đốc thúc Lục Thần tiến bộ.
Nói cũng thực kỳ quái, cũng biết Kỷ thị làm sao trói buộc được Lục Thần, hắn liền chầm chậm hiểu được lí lẽ, đầu tiên là dần dần xa cách cùng mấy người bạn xấu, sau lại hạ quyết tâm đọc sách, hắn là người vô cùng thông minh, chỉ là ban đầu không đem tâm tư đi đọc sách mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!