Lục Thanh Nhân nhìn nàng một cái, thấy tiểu cô nương mặc quần áo màu xanh biếc lục bích, chải song nha kế*, mặc dù mập hơn so với mình một chút, nhưng mặt mày tròn trịa, ngũ quan tinh xảo, nói không hết ngây thơ khả ái. Nhớ tới bọn hạ nhân cũng len lén nghị luận, nói Tiểu bàn tử này bộ dạng đẹp mắt hơn nàng, tính tình cũng tốt hơn nhiều so với nàng, Lục Thanh Nhân càng tức giận.
Song nha kế
Song nha kế
"Không tới phiên ngươi ra lệnh ở đây, ta đã kêu người đem thang tới rồi, ngươi cút ngay cho ta!" Nàng cũng không ngu, nếu Lục Thanh Lam trở lại rồi, Kỷ thị đại khái cũng không ở xa. Vừa nói liền đẩy Lục Thanh Lam một cái, vốn cũng không có gì, nhưng Lục Thanh Lam không đề phòng, bị nàng đẩy ngã trên mặt đất.
Hai tay Nàng chạm đất lập tức liền bị quệt trầy da, bàn tay rát đau.
Giờ phút này, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác cũng vừa từ Quảng Ninh trong vương phủ đi ra ngoài, hắn cưỡi ngựa nhàn nhã tản bộ đi trên đường cái, mặc dù chỉ tám tuổi, nhưng người Hạ tộc tuổi thọ ngắn, cho nên đa số trưởng thành sớm, nên bộ dạng hắn đã có chút cao lớn, mặc áo choàng màu đỏ, cảm giác cảm giác có mấy phần trường thân ngọc lập* rồi.
(*) trường thân ngọc lập: Chỉ thân dài thẳng như ngọc. nguyên văn " – trường thân ngọc lập": miêu tả thân hình cao ráo thon thả của phụ nữ. Nguồn gốc từ chương 31 "Nghiệt Hải Hoa" của tiểu thuyết gia Tăng Phác:
Tiền nhất cá trường thân ngọc lập, nùng my đại nhãn…
Hậu nhất cá phong dung thịnh tiên, quang thải chiếu nhân.
[Phía trước là một người cao ráo thon thả, mày đậm mắt to…
Phía sau là một người tóc dài thướt tha, tỏa sáng rực rỡ.]
Bên cạnh là Thập hoàng tử, Tưởng Tín Hồng một trái một phải đi theo bên cạnh ngựa của hắn. Ba tiểu thiểu niên đều là giai công tử cử chỉ nhanh nhẹn, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt.
Đang đang nói gì đó, Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên dừng lại, giơ lên hai tay nhìn thoáng qua. Hai tay của hắn tinh oánh thon dài, không có chút tỳ vết nào, giống như là bạch ngọc đúc thành. Đương nhiên trên tay cũng không nhìn ra chút vết thương nào, nhưng lại rát đau.
Ngay sau đó trên cánh tay, trên đầu, trên bắp chân cũng đau.
Tiêu Thiểu Giác thông minh bực nào, trong lúc mơ hồ đã đoán được đây là nàng cùng người khác đánh nhau.
Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, ôm quyền hướng Tưởng Tín Hồng nói: "Đại vương tử, ta chợt nhớ còn có một việc phải xử lý, xin lỗi không tiếp được." cho dù là hoàng tử kim tôn ngọc quý, tính tình dù thanh lãnh thế nào, phong độ lễ nghĩa cũng đều phải có.
Tưởng Tín Hồng hơi ngẩn ra, ôn nhã cười nói: "Cửu điện hạ có việc bận rộn, ngày sau rảnh rỗi, ta lại mời hai vị điện hạ đến Túy Tiên lâu uống rượu."
Tiêu Thiểu Giác gật đầu, lại chào hỏi cùng thập đệ, liền đánh ngựa đi hướng Trường Hưng Hầu phủ. Trong lòng hắn hết sức tức giận, tiểu cô nương kia ngay cả mình cũng không nỡ động một đầu ngón tay, kẻ khốn kiếp ăn tim hùm gan báo nào lại dám hạ thủ với nàng, xem ra nhất định phải tự mình đến Trường Hưng Hầu phủ rồi...
Lục Thanh Lam không nghĩ tới một đại gia khuê tú như nàng, lại có thể dã man như thế. Không cần người bên ngoài giúp đỡ, tự mình đứng lên. Nếu đổi tiểu nữ oa năm tuổi khác, đã sớm oa oa khóc lớn rồi, nàng đương nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện này liền rơi lệ.
Nàng cũng không để mình chịu thiệt, mạnh mẽ xông tới, tức khắc đem Lục Thanh Nhân đụng ngã xuống đất. Lục Thanh Nhân còn lớn hơn nàng hai tuổi đây, nhưng nàng xông lên, lại dùng đầu, Lục Thanh Nhân làm sao chịu được.
Lần này cái mông và đùi chạm đất, ngã không nhẹ, nàng được nuông chiều từ bé đến lớn, chưa từng chịu đau khổ như vậy, nhất thời nước mắt từng hạt rơi xuống. Lục Thanh Lam sờ đầu mình, đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm, đầu của nàng cũng bị đụng đau.
Lục Thanh Nhân cũng đáo để, từ trên mặt đất bò dậy, đánh nhau cùng với đường muội. Một đám bà tử nha hoàn cũng nhìn đến u mê, hai vị này đều là tiểu thư kim tôn ngọc quý, ai dám tiến lên?
Lục Thanh Lam dù sao nhỏ hơn Đường tỷ hai tuổi, hạ thủ dù hung ác, cũng không cách nào bù lại chênh lệch tuổi tác, rất nhanh liền rơi vào hạ phong, bị Lục Thanh Nhân đẩy một cái mông, đùi đập xuống.
Lục Thanh Lam quay đầu nhìn lên, thấy một đám nha hoàn bà tử của Thúy Phong uyển muốn lên hỗ trợ lại bộ dáng khiếp đảm không dám, lập tức hét lớn một tiếng: "Nhóm các ngươi đều chết hết rồi ư, còn không lên hỗ trợ?" Ở sân nhà mình còn bị người khi dễ, vậy dứt khoát tìm khối đậu hũ đâm chết đi cho rồi.
Mọi người đã sớm nghẹn một hơi, đợi những lời này, ầm ầm vọt lên. Lục Thanh Nhân cảm thấy bảy tám bà tử tráng kiện nàng dẫn theo coi như là vũ lực cường đại, thì có thể muốn làm gì thì làm, lại không biết bà tử của Thúy Phong uyển đâu chỉ bảy tám cái?
Mọi người ầm xông lên, trong khoảnh khắc liền đem bảy tám bà tử Kia đánh ngã xuống đất ngã xuống đất. Thạch Lựu cùng Bồ Đào cũng tiến lên giúp đỡ Lục Thanh Lam, các nàng không dám động thủ với Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Lam liền để cho các nàng nắm tay chân của Lục Thanh Nhân, nàng ở trên người vị Đường tỷ này, đánh, bấm, nện giải cơn tức.
Lúc Kỷ thị cùng Lục Thanh Nhàn trở lại, nhìn thấy một tràng diện như vậy. Lúc đó trong phòng đã loạn thành một đống, Kỷ thị giận đến toàn thân phát run, rống lớn một tiếng: "Dừng tay cho ta!"
Bình thường Kỷ thị ở Thúy Phong uyển rất có uy, một rống này của nàng, mọi người lập tức liền ngừng lại. Kỷ thị bước nhanh đến, nụ cười lạnh lẽo hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Lục Thanh Lam thấy mẫu thân tới, cũng liền buông Lục Thanh Nhân ra. Nhào tới trong ngực của Kỷ thị "Oa" khóc lên, khóc thút thít nói: "Tứ tỷ tỷ muốn cướp vẹt của Bảo Nhi, còn động thủ đánh Bảo Nhi."
Kỷ thị nhìn thấy mặt của Lục Thanh Lam tím tím xanh xanh, búi tóc đã sớm lỏng lẻo, cả người đầy bụi đất, xiêm y lại càng xốc xếch. Nhiều chỗ trên tay cũng rách da, bàn tay còn nghiêm trọng hơn nữa. Thấy nữ nhi chật vật như vậy, nước mắt Kỷ thị đều sắp rơi ra rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!