Lục Thanh Lam đắc chí. "Đúng thế, cũng không nghĩ xem, người nào đó bây giờ có thể có nhiều bạc như vậy, ban đầu là nhờ ai?"
Tiêu Thiểu Giác không khỏi cảm thấy buồn cười. "Nói một chút xem, số tiền này nàng làm thế nào mà có được? Đừng nói với ta là cha mẹ đưa cho nàng, đem bán cả Trường Hưng hầu phủ các nàng, cũng không bán được ra nhiều bạc thế này." Tiêu Thiểu Giác mặc dù không quản chuyện kiếm tiền, nhưng là thường thức căn bản hắn vẫn có, hắn gặp được tài nguyên ông trời ưu ái như vậy, thủ hạ lại thu thập vô số đại chưởng quỹ am hiểu kinh doanh, giằng co nhiều năm như vậy, của cải cũng chẳng qua chỉ là hai mươi ba mươi vạn bạc.
Lục Thanh Lam cũng không muốn gạt hắn, liền đem chuyện mình "Tuệ nhãn biết anh tài" như thế nào, câu kéo mãnh nhân Tang Nguyên Khải này như thế nào, lại để cho hắn thay mình buôn bán nói tất cả một lần. Nàng ban đầu muốn đưa Tang Nguyên Khải cho Đại hoàng tử, để hắn giúp đỡ Đại hoàng tử thành tựu nghiệp lớn, sau khi quan hệ của nàng và Tiêu Thiểu Giác đột nhiên tiến mạnh, nàng lại sửa lại chủ kiến, định để cho Tang Nguyên Khải xuất lực cho Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác lại có chút ấn tượng với Tang Nguyên Khải: "Thì ra là hắn?"
"Chàng biết hắn ư?" Lục Thanh Lam cảm thấy kỳ quái.
Tiêu Thiểu Giác cười ấn ở trên trán của nàng một nụ hôn: "Phu quân nàng ta đây là làm cái gì? Trong kinh thành này phàm là có gió thổi cỏ lay, nào có chuyện ta không biết hay sao? Tang Nguyên Khải này hoành không xuất thế*, ở thương giới lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, ta nếu ngay cả điều này cũng không biết, sớm đã bị phụ hoàng loại bỏ rồi. Ta chẳng những biết hắn, hơn nữa nghe nói Nhị hoàng huynh, Tứ hoàng huynh đều từng lén tiếp cận hắn, đại khái là nhìn trúng tài năng kinh thương của hắn, định câu kéo hắn về dưới trướng, cống hiến cho mình."
(*)[hoành không xuất thế] Đột ngột xuất hiện trong không trung.
"Có thật không?" Lục Thanh Lam hơi kinh ngạc, "Tang Nguyên Khải sao lại không nói với ta những điều này?"
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Có thể thấy được Tang Nguyên Khải này còn là một người trung tâm. Nhưng hắn là một cái cây rụng tiền, nàng thật nỡ tặng hắn đi ư?" Tranh giành ngôi vị hoàng đế, tiền cũng là một nhân tố phi thường trọng yếu, Tiêu Thiểu Giác đương nhiên cũng nguyện ý để cho một nhân vật như vậy phục vụ vì mình.
Lục Thanh Lam khuôn mặt sáng rỡ nụ cười: "Đợi ta gả cho chàng rồi, của ta không phải cũng là của chàng ư?"
Lời này Tiêu Thiểu Giác thích nghe, hắn ôm chặt nàng hôn một cái ở trên mặt nàng: "Bảo Nhi nàng thật đúng là phúc tinh của ta." Có một người như thế phụ tá hắn, hắn càng như hổ thêm cánh.
Lục Thanh Lam nói: "Tang Nguyên Khải ta đưa cho chàng dùng, chẳng qua chàng không thể coi hắn như thương nhân bình thường."
Tiêu Thiểu Giác ngạc nhiên nói: "Hắn không phải là thương nhân sao? Không xem hắn là thương nhân, vậy muốn xem là gì?"
Lục Thanh Lam nói: "Hắn không phải là thương nhân bình thường, ta để hắn giúp ta xử lý sản nghiệp là bởi vì ta không tìm được chuyện thích hợp để hắn làm, thật sự là đại tài tiểu dụng. Tang Nguyên Khải tài trí hơn người, học phú ngũ xa, lòng mang vạn thiên binh giáp, chính là nhân tài đứng đầu, chàng không thể chậm trễ hắn, phải xem hắn là quốc sĩ có thể giúp đỡ nghiệp lớn mới được."
Tiêu Thiểu Giác có chút không tin: "Hắn lợi hại như nàng nói vậy ư?"
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười: "Có lợi hại hay không, chàng nói chuyện với hắn một chút sẽ biết." Nàng tin tưởng Tang Nguyên Khải nhất định có thể đủ thuyết phục Tiêu Thiểu Giác, giống như năm đó hắn thuyết phục Tiêu Thiểu Huyền.
Nói xong về Tang Nguyên Khải, Lục Thanh Lam lại kéo trở lại chủ đề: "Chàng thấy đấy, ta cũng không thiếu tiền, chút ít ngân phiếu này của chàng có còn cho ta hay không?"
Tiêu Thiểu Giác cũng không để ý gì về tiền tài, không hề gì nói: "Nếu lấy ra rồi, liền cho nàng làm tiền tiêu vặt cũng được." Mười vạn lượng tiền tiêu vặt, sợ là ngay cả đương kim Gia Hòa đế cũng không có thủ bút lớn như vậy.
Lục Thanh Lam cười mỉm mà vơ tất cả ngân phiếu vào trong ngực của mình: "Ta đây cũng sẽ không khách khí." Nàng chú ý quan sát vẻ mặt của Tiêu Thiểu Giác, thấy hắn đầy hứng thú nhìn mình, bộ dạng không để ý, thật sự không xem trọng số bạc này.
Lục Thanh Lam mới vừa rồi chẳng qua khảo nghiệm hắn một chút, thấy hắn hào phóng như vậy, nàng cũng ý không tiện đem tất cả bạc làm của riêng, dù sao số bạc này đại khái cũng là một nửa gia sản của Khánh vương phủ. Đẩy trả lại cho hắn nói: "Được rồi, ta cũng không thiếu tiền, tiền này vẫn là để cho chàng đi."
Tiêu Thiểu Giác lại có chút mất hứng, "Bổn vương còn thiếu chút bạc này ư, nếu đã mang tới rồi, cũng không có đạo lý lấy về." Hắn ngược lại bắt đầu đùa giỡn tính tình.
Lục Thanh Lam không khỏi buồn cười: "Chàng xác định cho ta số bạc này, Khánh vương phủ còn có thể vận hành bình thường ư?"
Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, lúc trước Vệ Bân tựa hồ thật sự đề cập với hắn một câu, hắn lấy toàn bộ sổ sách bạc của Khánh vương phủ cầm sạch bóng.
Tiêu Thiểu Giác vốn là vì Lục Thanh Lam không tiếc giao ra hết thảy, hiện giờ thấy tiểu phú bà Lục Thanh Lam này tiền nhiều xài không hết, cũng không sính anh hùng nữa, "Đã như vậy, coi như số tiền này là ta mượn nàng, tương lai ta có tiền, ta trả lại nàng."
Nói xong hắn vẫn là cầm một tờ một vạn lượng bạc mệnh giá lớn nhất cho Lục Thanh Lam: "Tấm ngân phiếu này nàng giữ lại, ghi vào danh sách đồ cưới, coi như là cho nàng tiền tiêu vặt." Đồ cưới thuộc về tư sản của nữ tử, trượng phu hoặc là phu gia không có quyền dùng.
Lục Thanh Lam biết nàng lúc này lại đẩy trở về, Tiêu Thiểu Giác sẽ thật sự phải tức giận. Cũng là thống thống khoái khoái nhận.
Một phen thân mật lại nói chuyện hồi lâu, đêm càng nhìn càng thâm, Tiêu Thiểu Giác lại nửa điểm ý tứ rời đi cũng không có. Lại ăn vạ lèo nhèo ở trên giường hồi lâu, cuối cùng không để ý Lục Thanh Lam kháng nghị lột đi y phục vừa phủ lên cho nàng, sa vào triền miên không nghỉ lần nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mắt thấy ngày hôm sau chính là ngày Lục Thanh Lam xuất giá, Kỷ thị cầm lấy một tập tranh hoạt sắc sinh hương, đi tới Y Lan tiểu trúc.
Trường Hưng hầu phủ đèn đóm sáng rực, giăng đèn kết hoa, một vẻ vui mừng. Lúc Kỷ thị đến, Lục Thanh Nhàn đang bồi ở bên người muội muội. Mắt thấy muội muội sắp lấy chồng, Lục Thanh Nhàn cũng mang theo nhi tử trở lại nhà mẹ đẻ, phụng bồi muội muội vượt qua mấy buổi tối cuối cùng.
Lục Thanh Lam đang ôm tiểu tử mập mạp, yêu thích vô cùng. Lúc này mới qua một hai tháng, hài tử đã sớm không giống lúc mới sinh ra toàn thân nhăn nhăn nhúm nhúm, da cũng đã bóng loáng, ngũ quan cũng hiện ra, tướng mạo này vừa giống Lục Thanh Nhàn, vừa giống Kỷ Hải, khiến Kỷ Thành và Trần thị quả thực yêu đến tận xương tủy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!