Kỷ thị cảm thấy lời Lục Thần nói không phải không có lý, trong lòng cũng yên ổn hơn không ít: "Ngươi nói rất đúng. Nhưng, hắn cũng quá nóng nảy đi, còn thời gian một tháng nữa, ta hiện tại ngay cả danh sách đồ cưới của Bảo Nhi cũng chưa chuẩn bị xong đâu, giá y cũng vừa mới bắt đầu thêu, thế này làm sao kịp chứ? Huống chi, Đình Chi còn chưa thành thân đâu, sao làm muội muội lại thành thân trước ca ca chứ?"
Ánh mắt Lục Thần lại trở nên sâu xa mà ưu thương, hắn chậm rãi nói: "Chúng ta ngày mai đi Nghiễm Trữ vương phủ một chuyến, hôn sự của Đình Chi và quận chúa, có thể đề trước cũng tận lực làm trước đi."
Kỷ thị nghĩ tới điều gì, giật mình một cái ngồi dậy: "Ý của ngươi là, Lão thái gia hắn..."
Lục Thần gật đầu: "Cù thái y trong cung đã tới xem, phụ thân sợ là sống không qua năm nay. Nếu phụ thân mất, chẳng những ta và đại ca phải đinh ưu*, Đình Chi cũng phải vì hắn mà giữ đạo hiếu, tuổi của hắn không nhỏ nữa, trì hoãn không nổi. Sớm thành thân kết thúc một cái cọc tâm sự, phụ thân cũng là ý tứ này."
(*) [đinh ưu] là một từ ý tứ chỉ chế độ lễ nghi đạo đức của xã hội phong kiến Trung Quốc truyền thống, đời sau thường thường chỉ dùng cho người có thân phận quan lại. Xuất xứ từ 《Tấn thư · viên duyệt chi truyện》: có tang sự của cha mẹ, cũng gọi là "Đinh gian" tạm thời không tòng quân, không gặp gỡ nhiều người, đinh ưu thôi chức.
Căn cứ quan niệm hiếu đạo của truyền thống Nho gia, quan viên triều đình trong lúc tại vị, nếu như cha mẹ qua đời, thì không bàn người này cho dù quan chức thế nào, từ ngày biết được tang sự, phải từ quan trở lại nguyên quán, chịu tang thay cha mẹ hai mươi bảy tháng, đây gọi là đinh ưu.
Kỷ thị cũng không khỏi ảm đạm một hồi. "Ta hiểu nên làm như thế nào."
Ngày hôm sau Lục Thần và Kỷ thị cùng nhau đi Nghiễm Trữ vương phủ. Vương gia và vương phi tự mình tiếp đãi hai người, Nghiễm Trữ vương gia nghe nói cảnh ngộ Lục Văn Đình gặp phải ở Hành Châu, càng thêm hài lòng với vị thiếu niên có tình có nghĩa, có năng lực có trách nhiệm này, ngay cả tiếp Lục Thần và Kỷ thị cũng càng khách khí.
Hai vợ chồng uyển chuyển nói ra ý nghĩ hi vọng hai đứa nhỏ sớm ngày thành thân, Tiêu Ninh cũng đang có ý đó, chính là không mưu mà hợp, lúc này cũng không nói nhiều lời, rất nhanh liền gõ nhịp đáp ứng.
Kế tiếp Trường Hưng Hầu phủ loay hoay rối tinh rối mù.
Hôn sự của Nhị gia Lục Văn Tuyên và Bạc Thiến Như đã sớm nghị định, là hai mươi tháng ba năm nay, hiện giờ hôn sự của Lục Thanh Lam còn gần hơn bọn họ, là tại mùng tám tháng ba, mà hôn sự của Lục Văn Đình cũng làm trước, từ tháng mười đổi thành mười tám tháng sáu, ngắn ngủn mấy tháng, cả gả cả cưới, có ba cái cọc hôn sự bận rộn.
Liên quan đến đến chung thân đại sự của bọn nhỏ, Kỷ thị là nửa điểm cũng không dám qua loa, hận không thể tách mình ra hai nửa để dùng, vội chân không chạm đất. Không riêng gì Kỷ thị bên này bể đầu sứt trán, đồng dạng buồn rầu còn có nội vụ phủ. Hoàng tử thành thân, lại là một vị thân vương vô cùng được thánh sủng, đây chính là một đại sự vô cùng. Tất cả trình tự đều có định chế, ai cũng không dám thêm hạng mục hoặc là bớt một cái hạng mục.
Ban đầu vốn định là nửa năm sau, nội vụ phủ còn cảm thấy thời gian quá vội, hiện giờ trực tiếp thời gian nửa năm giảm còn một tháng, một vị phó tổng quản nội vụ phủ chịu trách nhiệm chuyện này thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ. Đây không phải là đùa phải không? Chỉ riêng bộ lễ phục hoàng tử mặc lúc đại hôn kia cũng không phải là nhất thời nửa hồi có thể làm được.
Vị phó tổng quản này tự mình đi Khánh thân vương phủ một chuyến, xin chủ kiến của Tiêu Thiểu Giác, uyển chuyển mà tỏ vẻ: thời gian quá ngắn, lão nhân gia ngài xem có thể giảm bớt tiêu chuẩn hay không?
Tiêu Thiểu Giác nói cũng rất uyển chuyển, nhưng phiên dịch ra cũng không uyển chuyển chút nào: "Lão tử cả đời cũng chỉ có lần thành thân này, ngươi giảm bớt tiêu chuẩn của lão tử ư? Có phải các người ghét bỏ cái đầu cả nhà ngươi quá bền chắc rồi, định dọn nhà tập thể hay không?"
Phó tổng quản mới nhớ tới, vị gia này cho tới bây giờ cũng không phải là một vị chủ nhân chịu giảng đạo lý cùng người khác, đặc điểm của hắn chính là chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình. Rời khỏi Khánh thân Vương phủ, hắn rất muốn khóc, nhưng mặt trời cứ theo lẽ thường mọc lên, thời gian vẫn phải tiếp tục trôi đi. Một tháng kế tiếp, hắn giống như lên dây cót, mỗi ngày đều thi chạy cùng thời gian, quả thực mệt như chó, chẳng qua công sức không phụ lòng người, trải qua chuẩn bị khẩn cấp, thứ nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị đủ.
Không thế không nói tiềm lực của con người là vô hạn.
Đảo mắt đã đến thời gian đưa sính lễ. Tiêu Thiểu Giác trước nay cực kỳ phách lối. Lần này cũng không ngoại lệ, phái ra một đoàn xe dài đằng đẳng, dân chúng kinh sư chen chúc tới, vây xem đoàn xe sính lễ này, nhìn thấy những con đại mã cao lớn, từng chiếc xe ngựa rộng mở, bên trong chứa đủ loại châu báu, các loại vật tốt nhất, trong đó mỗi chiếc xe ngựa lại còn trực tiếp đặt tận năm hòm vàng.
Mọi người không khỏi nghị luận rối rít: "Nhiều thứ tốt vậy!"
"Thật sự là quá xa xỉ!"
"Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ thật đúng là có phúc khí. Gả cho vị hôn phu chẳng những dung mạo tuấn tú, lại vừa phú vừa quý!"
...
Trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả phái nữ đều ghen tỵ đỏ mắt. Trượng phu hoàn mỹ như vậy sẽ chỉ xuất hiện ở trong mộng, ai ngờ trong thế giới thực thế nhưng thật sự xuất hiện một vị.
Lúc trước nạp cát, đồ Tiêu Thiểu Giác đưa tới đã làm cho Trường Hưng Hầu phủ chấn động rất lớn một phen rồi. Lần trước so sánh với lần này, kia quả thực quá mức nhỏ bé rồi. Lão phu nhân Trương thị chủ trì tiếp nhận lễ vật thiếu chút nữa đột nhiên ngừng tim.
Trương thị lúc này mới ý thức được, Lục Thanh Lam là gả cho dạng hôn phu gì, chẳng những quyền khuynh thiên hạ, lại càng phú khả địch quốc. Nhớ tới hai thân tôn nữ của nàng, Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung, cuộc sống trôi qua cũng không được hài lòng, nàng cũng không khỏi ghen tỵ vạn phần.
Triệu thị đầu tiên là ghen tỵ, tiện đà nghĩ đến, Tiêu Thiểu Giác tặng nhiều sính lễ tới đây như vậy, có ít nhất sáu bảy vạn lượng bạc, ngược lại muốn xem xem đồ cưới của nhị phòng muốn chuẩn bị ra sao? Lấy không ra đồ cưới thích đáng, nhị phòng đợi để mà mất thể diện đi. Nghĩ tới đây, Triệu thị thậm chí có một loại khoái cảm khó hiểu.
Bên này phòng thu chi bận rộn ghi danh sách sính lễ Tiêu Thiểu Giác đưa tới, loay hoay chết đi được. Khánh thân vương phủ, Tiêu Thiểu Giác mắt thấy đã chuẩn bị sắp xếp hết thảy, không quá hai ngày, tức phụ sẽ vào cửa rồi, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Đúng lúc này, Vệ Bân đi vào bẩm báo: "Vương gia, Thành An hầu gia cùng phu nhân lại tới nữa." Sở dĩ nói lại, là bởi vì Thành An hầu gia đã tới quá nhiều lần, hắn cũng đường đường là một Hầu gia, ca ca của hoàng hậu, nhưng Tiêu Thiểu Giác căn bản không cho hắn mặt mũi, để hắn liên tiếp vấp phải trắc trở nhiều lần, nhưng một lần cũng không gặp được Tiêu Thiểu Giác.
Tiền Khoan tới làm cái gì, trong lòng Tiêu Thiểu Giác rất rõ ràng. Ngày đó Gia Hòa đế cứng rắn đưa Tiền Lâm cho hắn làm trắc phi. Hiện giờ hôn sự của hắn và chính phi Lục Thanh Lam làm ồn ào huyên náo, thế nhân đều biết, nhưng lại vắng vẻ Tiền Lâm đến một bên, ngay cả nói cũng không nói một câu. Vợ chồng Tiền Khoan mặc dù không muốn để cho nữ nhi gả vào vương phủ làm trắc phi, vứt bỏ thể diện của Tiền thị, nhưng thánh chỉ của hoàng đế đã hạ, bọn họ không sửa đổi được, Tiền Lâm dù sao cũng là nữ nhi của bọn họ, làm cha mẹ há lại không suy nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi, vì vậy bọn họ cũng mong đợi nữ nhi có thể hạnh phúc, cho nên mới liên tục tìm đến quý phủ của Tiêu Thiểu Giác, hi vọng hắn có thể sớm đón Tiền Lâm vào phủ.
Chân mày Tiêu Thiểu Giác khẽ chau lên, "Người Tiền gia thật đúng là âm hồn bất tán!" Hắn hiện tại vạn phần căm hận Nhị hoàng tử, cũng không có ấn tượng gì tốt với người Tiền gia. Huống chi hắn cũng không phải là người háo sắc, hiện giờ trong lòng có Lục Thanh Lam, làm sao còn để được người khác vào? Tiền Lâm là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!