Tử Cấm thành – Cảnh Vận môn, Tiến Đình.
Nơi này là chỗ hoàng đế cùng các hoàng tử cưỡi ngựa bắn tên luyện tập võ nghệ. Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác tựa vào trên lan can đá bạch ngọc, sắc mặt trắng bệch, ho khan không ngừng. Nhìn tứ, ngũ, thất, bát, thập, các hoàng tử phóng ngựa chạy như bay.
Dựa theo quy củ của lão tổ tông, công phu cưỡi ngựa bắn cung không thể mất, vì vậy các hoàng tử chưa ra ngoài khai phủ đều là buổi sáng học văn hóa, buổi chiều đi theo thị vệ tập võ. Các hoàng tử học tập «Tứ thư» «Ngũ kinh» không hứng thú, nhưng cưỡi ngựa bắn tên lại được mọi người ưa thích.
Thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ so với Tiêu Thiểu Giác nhỏ hơn một tuổi, bình thường chơi giỏi nhất, giục ngựa chạy lên. Chớ nhìn hắn mới bảy tám tuổi, thế nhưng cưỡi một con ngựa cao to. Hắn chế nhạo nói: "Cửu ca, phụ hoàng mới cấm túc ngươi một tháng, ngươi đã đến mức ngựa không cưỡi được, cung cũng kéo không nổi rồi sao? Phụ hoàng nếu giam ngươi thêm hai tháng, ngươi chẳng phải là ngay cả xuống giường cũng không nổi!"
Đang tốt lành bỗng nhiên toàn thân bủn rủn, ho khan, chảy nước mũi, Tiêu Thiểu Giác cũng biết là bên Lục Thanh Lam có vấn đề. Hắn kêu Vệ Bân đến Trường Hi cung hỏi, quả nhiên Lục Thanh Lam xin Tam công chúa cho nghỉ, nói là cảm nhiễm phong hàn, không xuất môn được.
Như thế này đã là lần thứ hai trong tháng rồi.
Không phải là bình thường trắng trẻo mập mạp lắm sao, sao thể chất lại kém như vậy? Trong lòng Tiêu Thiểu Giác hết sức không thoải mái.
Lục Thanh Lam quả thật là cảm nhiễm phong hàn, thể chất nàng suy yếu, từ trong bụng mẹ đã như vậy rồi, mùa đông hàng năm cũng bệnh mấy đợt.
Nàng bị bệnh, Kỷ thị ngày ngày ở bên giường nàng chăm sóc, Lục Thần ở Đông Sơn thư viện cũng không còn tâm tư đi học, toàn gia cũng đi theo gà bay chó sủa.
Thật vất vả dưỡng khỏi bệnh, bên Tam công chúa lại thúc dục nàng tiến cung. Tam công chúa là một người tính nôn nóng, trong lúc Lục Thanh Lam ngã bệnh, cũng thúc dục nàng ba bốn lần. Lục Thanh Lam không có cách nào khác, đành tiến cung lần nữa.
Giá khinh tựu thục* đến Đông Hoa môn, hai tiểu thái giám Tam công chúa phái tới đã mang một kiệu nhỏ chờ ở nơi đó. Lục Thanh Lam lên kiệu không đến một lát, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài. Lục Thanh Lam vừa bắt đầu không nghĩ gì, nhưng tiếng vó ngựa kia thủy chung ở gần kiệu nhỏ, không nhanh không chậm theo sát.
(*)Giá khinh tựu thục: cưỡi xe nhẹ đi đường quen; việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh; thông thạo; quen việc
Lục Thanh Lam không khỏi cảnh giác.
Phải biết hai tiểu thái giám này nâng kiệu đi cũng không nhanh, không có lý nào chạy song song với người cưỡi ngựa. Nàng liền vén rèm lên nhìn ra phía ngoài.
Liền thấy một vị thiếu niên thân hình cao lớn cưỡi một con ngựa cao lớn màu đỏ thẫm, đi theo bên cạnh kiệu nhỏ, giống như dạo chơi nhàn nhã.
Người nọ mặc một bộ kỵ trang màu xanh nhạt thêu hoa văn bảo tướng, bên hông buộc một thắt lưng phẩm xanh hoa văn long Phượng giác, có một đôi mắt u thâm như hổ, thân hình ngay thẳng, quả nhiên là phong tư tuấn tú dáng vẻ đường đường.
Người nọ thấy Lục Thanh Lam nhìn ra, nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết.
Hẳn là Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền.
Lục Thanh Lam không nghĩ tới lại đụng phải tên khốn kiếp này ở đây, hai quả đấm không tự chủ siết chặt. Nàng nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, không để cho bản thân lộ ra vẻ mặt khác thường, xoạt một tiếng buông màn xe xuống.
Tiêu Thiểu Huyền hơi sững sờ, hắn có chút không rõ tiểu cô nương này là sợ hắn hay làm sao. Hắn ôn hòa nói với hai tiểu thái giám: "Các ngươi dừng kiệu lại."
Hai tiểu thái giám nào dám làm trái với lệnh hoàng tử, liền đem cỗ kiệu để ở trên đất, Lục Thanh Lam đành phải từ trong kiệu đi ra.
Nàng hôm nay mặc nhu quần màu hồng thêu hoa lan, chải song nha kế, bộ dạng ước chừng năm sáu tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhất là đôi mắt to ướt át, làm người ta hết sức yêu thích,. Nếu có thể xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm xúc nhất định là không tệ!
Tiêu Thiểu Huyền tung mình xuống ngựa, bởi vì vóc dáng rất cao, chỉ có thể cúi người xuống cùng Lục Thanh Lam nói chuyện: "Tiểu cô nương, ngươi muốn đi đâu? Cỗ kiệu của ngươi quá chậm, ta cưỡi ngựa dẫn ngươi đi được không?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.*
(*) Vô sự mà ân cần, thì không phải gian sảo tức là đạo chích.
Lục Thanh Lam làm sao có thể cùng hắn ngồi chung một con ngựa, há miệng liền nói: "Mẫu thân nói, ở ngoài không thể đi theo người không quen biết..."
Hắc, đây là xem hắn thành người xấu!
Tiêu Thiểu Huyền chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Dứt khoát ngồi xổm người xuống nói: "Tiểu cô nương, ta không là người xấu, ta là nhi tử thứ tư của đương kim Thánh thượng, ngươi có thể gọi ta Tứ điện hạ!"
Lục Thanh Lam vểnh miệng lên nói: "Ta mới mặc kệ ngươi là Tứ điện hạ hay Ngũ điện hạ, ngươi cản trở đường của ta, Tam công chúa còn đang chờ ta đâu..."
Nghe nàng đồng ngôn đồng ngữ, Tiêu Thiểu Huyền không hề tức giận, trái lại cố gắng khuyên: "Đại mã của ta thoải mái thú vị hơn cái kiệu nhỏ này của người nhiều, ngươi có muốn thử một chút không, ngươi ngồi ngựa của ta đi, mau hơn ngồi kiệu, cũng làm Tam muội muội chờ ngươi ít đi một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!