Thẩm Lương Thần vốn định lên lầu nhìn cô một chút, mà lúc này nếu anh đột nhiên xuất hiện, chắc là cô chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi, vì thế anh một lần nữa quay trở lại xe, thỉnh thoảng nhìn lên cửa sổ phòng của cô
Cô đang khóc sao? Cô đau lòng lắm phải không?
Trong lòng anh có vô số những suy đoán rối ren, vừa đau lòng, vừa có chút không nỡ
Anh ngồi bất động cả đêm đến lúc bình minh, rạng sáng ngày thứ hai thì thấy Đàm Dĩnh chuẩn bị đi làm. Anh nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, có thể đi làm thì tốt rồi, ít nhất là cô vẫn bình thường, anh làm ra vẻ như tình cờ gặp cô, lập tức lái xe đến gần cô
Tiếng kèn xe vừa vang lên, cô liền quay đầu, sắc mặt không tốt lắm, vệt thâm mắt lộ rõ trên khuôn mặt
Thẩm Lương Thần mở miệng gọi cô, "Đi làm à? Anh đưa em đi."
Đàm Dĩnh nhíu mi nhìn anh một hồi, bỗng nhiên nói: "Hôm qua anh không về à?"
Thẩm Lương Thần bình tĩnh nhìn cô, nói dối không chớp mắt, "Tất nhiên là anh có về nhà chứ, sao lại hỏi vậy?"
"Quần áo của anh… giống như hôm qua vậy." Anh là người chú ý vẻ ngoài, không thể nào mặt lại quần áo của ngày hôm qua, mà sự phát hiện này làm cho lòng cô có chút khó chịu, nhìn vẻ mặt anh tái nhợt, tâm tình lại càng trở nên phức tạp
Thẩm Lương Thần không hề bị câu vạch trần của cô làm cho bối rối, mi mắt giãn ra, mỉm cười với cô, "Đúng vậy, anh lo cho em, nên anh không về."
Đàm Dĩnh lại trầm mặc. Cô đứng ven đường, anh cũng không thúc giục cô, hai người cứ giằng co nhau một cách kì quái, cuối cùng cô thẳng tay mở cửa xe, hơn nữa còn bảo, "Cùng nhau ăn điểm tâm đi."
Là chỗ gần đường nhà Đàm Dĩnh có một quán điểm tâm ngon, hai người ngối đối mặt nhau, sắc mặt cả hai đều kém. Nhìn cô như vậy, trong lòng Thẩm Lương Thần không phải là không khó chịu, cuối cùng trong lòng cô Trình Quý Thanh vẫn chiếm một chỗ, ít nhất là khi không gặp hắn ta Đàm Dĩnh lại trở nên tiều tuỵ như vậy ——
Đàm Dĩnh cúi đầu uống một ngụm nước ấm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, Thẩm Lương Thần không kịp thu hồi vẻ mặt ảm đạm, liền bị cô bắt gặp. Nhưng anh không chút nào cảm thấy xấu hổ, chỉ nói: "Tại sao em không nghỉ làm hôm nay đi?"
Đàm Dĩnh lắc lắc đầu, "Có rất nhiều việc muốn làm."
Anh nhất thời không biết trả lời thế nào, đang định châm chước, cô bỗng nhiên chủ động nói: "Em không sao, ngày hôm qua Quý Thanh nói với em rất nhiều điều, bọn em tách nhau kì thực cũng là chuyện tốt. Anh ấy nói một phen, em mới phát hiện mình sai rồi, tưởng em làm vậy sẽ tốt cho anh ấy, kỳ thật không phải vậy. Cho nên kết quả như thế này, em cũng không ngạc nhiên."
Cô chỉ là khó chịu thay cho Quý Thanh mà thôi.
Thẩm Lương Thần nhìn cô chằm chằm, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, "Em có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi."
Đàm Dĩnh gật gật đầu, vừa lúc phục vụ đem bữa sáng ra, Thẩm Lương Thần nhìn phần ăn ít ỏi của cô, bỗng nhiên thò tay qua, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. [windyhill2017. wp] Đàm Dĩnh phút chốc cứng đờ, không thể nào rút tay về, bởi vì khí lực của anh rất lớn
Thẩm Lương Thần nói: "Anh biết lúc này nói gì cũng không được, nhưng Tiểu Nam, anh không muốn lãng phí thời gian. Nghĩ đến việc em không ở đây 5 năm, không có ngày nào mà anh không hối hận, biết em còn sống, nhưng em lại muốn cùng người khác kết hôn, anh còn cho rằng đời này anh không còn cơ hội nào nữa, liền muốn hoàn toàn quên đi em, nhưng bây giờ, cơ hội bỗng nhiên đang nằm ở trước mặt anh."
Anh ngưng một chút, càng nắm chặt lấy tay cô, như là đang thể hiện quyết tâm, "Tình cảm đã mất trước kia nay anh lại càng quý trọng, anh không biết hình dung thế nào, anh cũng biết em chưa hoàn toàn vượt qua hết được những chuyện kia, không sao cả, anh sẽ chứng minh cho em thấy."
Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn anh, lông mi mảnh khảnh hơi hơi run.
Thẩm Lương Thần sợ cô lại nói lời cự tuyệt, anh biết được lúc này không phải là lúc nói như vậy, mà đã trải qua nhiều chuyện như thế, cũng rất sợ có nhiều khúc mắt càng ngày càng mọc ra, vì thế vội vàng nói tiếp: "Em không cần phải trả lời anh ngay, anh nghĩ là chỉ nên nói cho em biết trước, anh nghĩ, nếu như em muốn bắt đầu một đoạn tình cảm khác, có nên cho anh một cơ hội nữa hay không."
Anh chua xót khẽ cười, sự chua xót kia như truyền vào lòng Đàm Dĩnh, cô vội vàng cúi đầu, đầu ngón tay bất giác nắm chặt
Muốn tiến đến nước này sao? Cô hỏi lòng mình vô số lần, lúc trước yêu sâu nặng như vậy, cho nên mới đau như thế, bởi vì quá đau, nên nay cô mới nhát gan như vậy. Đi được đến đây rồi, cuối cùng lại thiếu một chút dũng khí mà thôi
…………………….. windyhill2017. wordpress. com……………………….
Mấy ngày kế tiếp, Đàm Dĩnh lao đầu vào công việc, cô cố gắng để không nghĩ gì về chuyện tình cảm. Nhưng cách hai ngày Thẩm Lương Thần lại gọi điện thoại đến, người này luôn có vô vàn lí do để gặp mặt cô, hơn nữa càng ngày nôn nóng đến dồn dập
"Thân là bạn bè, lúc này anh phải nên quan tâm em nhiều hơn." Anh nói chuyện như là điều hiển nhiên, lý theo lý đầy đủ, "Phải vận động mới có thể điều tiết tâm trạng, chúng ta đi chơi bóng, hoặc là leo núi đi? Em thích đi đâu?"
Câu này, là ám chỉ cô vừa thất tình sao? Đàm Dĩnh day day trán, trầm ngâm một lát, "Em rất bận, không có thời gian."
Thẩm Lương Thần rất phối hợp nói: "Cuối tuần này trời đẹp, em sẽ không… Trốn ở nhà khóc nhè chứ?"
Ngụ ý, nếu như cô không đi thì anh nói trúng phóc rồi, là ở nhà thương tâm đau lòng. Đàm Dĩnh gần như có thể đoán ra, người ở phía bên kia đầu dây có vẻ mặt rất ung dung, mà phép khích tướng này đối với cô hoàn toàn vô dụng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!