Kết quả, Thẩm Lương Thần ngủ luôn trên xe, Đàm Dĩnh lái xe tiến vào garage, anh vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi tắt máy, không khí hoàn toàn yên lặng, cô chậm rãi quay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh
Nhiều năm trôi qua, bộ dáng anh vẫn như trước không thay đổi gì, vẫn hoàn hảo khó hiểu như vậy, mà người đàn ông này thời gian qua chắc là khó khăn lắm, cho nên phải nói thời gian luôn rất không công bằng. Đàm Dĩnh nhìn sắc mặt anh tái nhợt, lặng lẽ thở dài, vẫn thấp giọng đánh thức anh, "Thẩm Lương Thần?"
Hắn mở mắt ra thời điểm, biểu tình khó được có chút mê mang, ánh mắt chậm lụt nhìn nàng chằm chằm. Đàm Dĩnh bị hắn bộ dạng này chọc cho muốn cười, "Đi lên ngủ tiếp, bằng không đợi thổi phong, cảm mạo lại muốn tăng thêm."
Lưng của Thẩm Lương Thần tựa vào ghế vẫn không động đậy, Đàm Dĩnh cũng biết anh rất xấu tính khi bị đánh thức, nên cô cũng cảm thấy rất nản. Cô dứt khoát tháo dây an toàn của mình, lại nghiêng người, miệng thúc giục: "Nhanh lên, có nghe hay không."
Nào ngờ lời của cô còn chưa nói xong, Thẩm Lương Thần bỗng nhiên lười biếng nhấc tay lên, đem cô ôm trọn vào lòng
Đàm Dĩnh không hề chuẩn bị tâm lý động chạm với anh, lúc ngẩng đầu lên suýt nữa đụng vào cằm của anh, cô khẩn trương nuốt nước bọt, trầm muộn quát: "Làm gì vậy, buông tay ra."
"Được thôi." Thẩm Lương Thần cười híp mắt, cúi đầu hôn lên môi cô
Đàm Dĩnh nhất thời bùng nổ, "Thẩm Lương Thần!"
Anh lập tức buông tay ra, còn quy củ giơ lên, "Anh nghe em nói là, nới lỏng tay ra thôi."
"Nhưng anh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi!" Đàm Dĩnh phẫn nộ lên án
Thẩm Lương Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Anh vừa mới tỉnh ngủ, nhất thời không phản ứng kịp, tưởng anh đang nằm mơ mà"
Cái lí do lộn xộn này, Đàm Dĩnh nghe thì nhếch mép, "… Anh còn nguỵ biện được à"
"Thiệt mà!" Thẩm Lương Thần bảo đảm nói, "Lần nào anh nói thật em cũng không tin."
Đàm Dĩnh lười so đo với anh, mở cửa xe bước xuống, "Anh về đi, nhớ uống thuốc."
Cô quay người liền đi ra ngoài, Thẩm Lương Thần liền mở cửa xe, đứng bên cạnh xe nhìn bóng lưng của cô nói: "À, nhà anh giờ không có ai, bây giờ anh cũng chưa ăn gì đó."
Đàm Dĩnh quay lưng lại khoát tay nhìn anh
"Em sao lại đối xử với người bệnh như vậy." Mặc kệ Thẩm Lương Thần lên án thế nào, Đàm Dĩnh từ từ bỏ xa, anh dựa vào cửa xe, có chút buồn bực. Cô gái này thật đúng là dầu muối không tiến, khổ nhục kế vẫn chẳng hề hấn gì
Sau một chốc Thẩm Lương Thần liền về đến nhà, chuông cửa liền vang lên, anh mở cửa thì thấy có người giao đồ ăn, đương nhiên không phải là đồ ăn vặt vãnh gì, là món cháo gà xé nổi tiếng của một nhà hàng. Anh mở hộp ra nhìn đồ ăn, mùi hương nháy mắt tràn đầy xoang mũi, thế mà lại có pha chút hương vị hạnh phúc
Anh nhịn không được nhắn tin cho Đàm Dĩnh: Quỷ khác người, cám ơn em
Sau hơn mười phút, đối phương mới nhắn lại một tin: Món quà đáp lễ vì quấy quả anh cả buổi sáng, quỷ ngây thơ.
Hoá ra cô luôn biết, biết mỗi ngày bữa sáng đều là anh đưa qua. Khoé miêngk Thẩm Lương Thần hơi hơi giương lên, té nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, ý cười trên khoé môi vẫn chưa biến mất
……………………………….. windyhill2017. wordpress. com…………………..
Mấy ngày kế tiếp Đàm Dĩnh cực kì nhàn rỗi, Lục Từ có lời mời xuất ngoại để tham gia lớp mẫu ảnh chuyên nghiệp, tuy rằng đã lần thứ n rồi, không chừng rất ích cho sự nghiệp của cô ấy, có lẽ có thể nhân cơ hội này vươn lên cũng không chừng. Cô sợ cô bé này lại tiếp tục gây chuyện rắc rối nữa, vì thế liền tìm cô ấy nói chuyện
Nào biết lời của cô còn chưa kịp nói, Lục Từ đã gật đầu đồng ý, "Yên tâm đi, tôi sẽ đi."
Đàm Dĩnh có chút ngoài ý muốn, "Không phải đang sống chết để ở chung với ai kia sao?"
"Nga, Chu kính sinh hả?" Lục Từ bĩu môi, đối với cô những chuyện phải giữ kín như bưng này cô chẳng thèm để tâm, giả bộ lơ đễnh nói, "Tôi lại bị anh ta đá nữa, cho nên chị yên tâm đi, tôi sẽ không để bản thân té ngã 1 chỗ đến 3 lần đâu."
Người khác toàn hai lần, mà đến cô ấy thì biến thành 3 lần … Đàm Dĩnh lắc lắc đầu, có chút bội phục dũng khí theo đuổi tình yêu của giới trẻ hiện giờ, chỉ dặn dò nói: "Đoạn đầu bộ phim này phải quay gấp, thời gian vừa sát, cần nghỉ ngơi hai ngày không?"
"Không cần." Lục Từ lần này ngược lại rất thoải mái, chỉ nhíu nhíu mày, "Chị có đi cùng tôi không? Nghe nói chị định kết hôn mà."
Tin tức ngược lại truyền đi nhanh thật, Đàm Dĩnh nghĩ nghĩ, "Đến lúc rồi tính."
"A?" Lục Từ kinh ngạc nhìn cô, "Biết là bây giờ chị đã gặp lại người ta rồi, nhưng cũng không cần chị phải xa cách người ta như vậy, chị dâu của tôi lúc nào cũng xuất ngoại đi chơi với Đường Trọng Kiêu. Chị cũng phải vì tương lai của mình một chút chứ? Cứ lao đầu vào công việc mãi, người khác sẽ có ý kiến đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!