Đàm Dĩnh không thể nào tưởng tượng được, có thể làm cho Trình Quý Thanh dùng từ "Ác độc" như vậy để hình dung một người con gái, đến tột cùng cô ấy là loại người gì? Chung quy nhìn người không thể chỉ nhìn qua bề ngoài, mà nếu như nhìn từ bên ngoài, cô thật sự không thể nào đặt Bùi Dao đứng cùng hai chữ này
"Tính cách của cô ấy rất kì quái, gần như có thể dùng từ vặn vẹo để hình dung, từ nhỏ đã lấy việc đùa cợt người khác làm niềm vui." Trình Quý Thanh cau mày, nhắc tới đối phương vẫn là bộ dáng tránh như rắn rết, "Trong đó đặc biệt rất thích trêu đùa anh, có lẽ bởi vì anh không phải là người có mối quan hệ chân chính với Trình gia."
Trong phim ảnh cũng chỉ có một tình tiết như vậy, đứa nhỏ chỉ cùng tổ tiên, luôn sẽ có một người con gái mang địch ý khó hiểu ở bên, nhưng đó chỉ là do khi nhỏ quậy phá nên mới như vậy mà thôi? Đàm Dĩnh do dự một chút, nói: "Khi đó do cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, em nhìn bây giờ cô ấy đối với anh không có địch ý gì đâu."
Ngược lại... Thoạt nhìn giống như rất quan tâm?
Trình Quý Thanh nghe lời này, lập tức cười nhạt, "Em tại sao lại có thể có loại ảo giác này? Cô áy cho đến lúc học đại học cũng chẳng yên tĩnh lại. Mỗi lần anh giao lưu bạn gái sẽ bị cô ấy phá hỏng, cô ấy luôn lấy những lí do khiến các bạn gái bỏ anh đi."
Cái này Đàm Dĩnh cũng không còn gì để nói, nếu là như vậy, Bùi Dao quả thật có hơi quá phận. Cô nhịn không được nghi ngờ nói: "Vậy lúc anh và em ở Mĩ —— "
"Không rõ ràng lắm." Trình Quý Thanh lắc lắc đầu, "Lúc ấy cô ấy bỗng nhiên không có động tĩnh gì, chắc là do việc học bề bộn nhiều việc, hoặc là đã chơi chán trò xiếc này rồi."
Lời này nói ra còn đi kèm với cái nghiến răng, Đàm Dĩnh suy đoán, một người đàn ông như Trình Quý Thanh, mọi chuyện với anh đều trôi trảy, mà hình như Bùi Dao là điều duy nhất khiến cho ba mươi năm cuộc đời của anh trở nên không thoải mái? Dù e ngại mối quan hệ với vị anh kế kia, anh sao có thể nhẫn nại được cô gái này, chán ghét cô ấy rồi lại cố tình bất lực, khó trách nhắc tới cô ấy anh luôn chán ghét đến cực điểm
Cô khẽ giọng thở dài, "Anh yên tâm, em sẽ tận lực tránh cô ấy." Lúc trước không biết thì không nói, bây giờ mối quan hệ của Bùi Dao cùng Quý Thanh đã rõ ràng, nhất định cô sẽ phải cận thận gấp bội
Nhưng Trình Quý Thanh thoạt nhìn vẫn còn có chút không yên lòng, Đàm Dĩnh lại hỏi: "Có phải anh còn điều gì muốn nói với em nữa không?"
Nào ngờ Trình Quý Thanh thoạt nhìn càng thêm khó chịu hơn, ánh mắt đảo không chừng, nửa ngày vẫn không mở miệng.
Đàm Dĩnh nhìn anh như vậy, bỗng nhiên cũng hơi hiểu ra, "Chuyện quá khứ em không thèm để ý, anh và cô ấy thế nào, chung quy tất cả đã qua. Mà nếu cô ấy có nói cho em biết, em cũng sẽ không loạn tưởng đâu."
Chuyện nam nữ trưởng thành, cô sao mà không rõ cho được? Chính bản thân cô cũng không phải là tờ giấy trắng, đương nhiên sẽ không quá hà khắc với Trình Quý Thanh, chỉ cần về sau cả hai cùng chung thuỷ với nhau là được rồi
Nào ngờ Trình Quý Thanh quay đầu lại nhìn cô, lại nói: "Có phải từ trước đến giờ em không bao giờ ghen vì anh hay không?"
Đàm Dĩnh lập tức ngây ngẩn cả người, "Chúng ta không phải là đang nói chuyện hồi nhỏ của anh sao?" Nếu đã qua rồi, thì để ý làm gì?
Mà Trình Quý Thanh lại nói: "Cho dù chuyện của em và Thẩm Lương Thần đều đã qua rồi, anh vẫn ghen tị vì những năm hắn ta ở bên em"
Đàm Dĩnh mím môi không tiếp lời, trong lòng vẫn có chút không dễ chịu. Cô lần đầu tiên thấy Quý Thanh giận, không, cũng không thể xem như là đang giận, mà ánh mắt như vậy giống như là một thanh băng dao sắt bén, cào lên ngực cô làm cô hơi đau nhói.
Rất nhanh Trình Quý Thanh liền ý thức được mình đang thất thố, mỗi lần nhắc tới nữ nhân kia, anh đều không thể khống chế được, anh biết mình không nên giận chó đánh mèo với Đàm Dĩnh...
Anh có chút ấm ức rũ mắt xuống, ão não nói: "Xin lỗi, anh không nên nổi giận với em. Anh gần đây có chút, nói chung là bỗng nhiên cô ấy trở về, cho nên —— "
"Quý Thanh." Đàm Dĩnh đánh gãy lời lắp bắp của anh, suy nghĩ một hồi vẫn nói lời trong đáy lòng mình, "Chúng ta đều có thời gian yêu điên cuồng, bây giờ đã quyết định ở cùng một chỗ, là do cả hai đều cảm thấy đối phương thích hợp, thích hợp chung sống cùng nhau. Anh vẫn luôn biết bản thân mình muốn chung sống như thế nào, em cũng vậy, cho nên chúng ta phải cho nhau thời gian và sự tin tưởng, được không anh?"
Trình Quý Thanh nhìn cô hồi lâu, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười thảo mái, "Được."
Hai người lần đầu tiên không thoải mái, vậy mà đã dễ dàng liền hóa giải, bọn họ đều sống theo lí và tình, vì thế càng dễ dàng hoá giải mâu thuẫn hơn. Nhưng lúc đó bọn họ ai cũng không ý thức được, tình yêu vốn chính là không cần lí trí...
windyhill2017. wordpress. com.................
Tiếp đó Quý Thanh đưa Đàm Dĩnh đến dưới lầu rồi rời đi. Đèn đuôi xe biến mất, Đàm Dĩnh mới quay người đi lên lầu, dưới chân cô đột nhiên có một hòn đá nhỏ lăn lại đây, một đường đụng vào đỉnh giày cô, vị trí bất thiên bất ỷ vô cùng vừa vặn.
( bất thiên bất ỷ: công bằng, vô tư; ở đây hình như có nghĩa là lăn tự do vậy mà dừng rất chính xác hay sao a)
Cô nghi ngờ quay lại nhìn, trước hàng cây xanh mướt là bóng dáng của Thẩm Lương Thần.
Một mảng xanh của lá cây ở đằng sau anh, hai tay anh đút vào túi áo măng tô, hình như là do thời tiết chuyển lạnh, màu da trông có hơi tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn mang ý bất cần đời như trước, từ từ bước ra đi về phía cô
"Xem ra tiến triển không tệ." anh nhìn về hướng Trình Quý Thanh đi mất mà nâng nâng cằm, đứng trước mặt Đàm Dĩnh
Đàm Dĩnh nghiêm túc nhìn anh, "Anh sao bỗng nhiên lại tới đây?"
"À, nghe lời em nói, trở về nhìn lão già kia thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!