Chương 46: Chỉ là vì lấy cớ để gọi điện thoại cho em

"Mẹ anh rất dễ chịu, cho nên em đừng lo lắng, đến lúc đó biểu hiện của em sẽ ổn thôi." Trình Quý Thanh đối với Đàm Dĩnh rất có lòng tin, ngược lại có chút lo rằng mối quan hệ phức tạp của gia đình mình sẽ khiến cô bối rối, vì thế lại nói, "Những người khác em không cần để ý, mọi việc đều có anh ở đây."

Đàm Dĩnh vốn không lo lắng mấy, nhưng bây giờ anh nói làm cô hơi lo sợ, cô nuốt nước miếng một cái, cẩn thận thử dò xét nói, "Những người khác là ai?"

Trình Quý Thanh trầm ngâm nói, "Mẹ kế của anh và hai người con, bọn họ đã quen cường thế (kiểu là có quyền lực á), nói chuyện không xuôi tai lắm."

"Không sao cả." Đàm Dĩnh nghịch ngợm chớp mắt vài cái với anh, "Mấy năm nay em đã tiếp xúc với nhiều kiểu người rồi, yên tâm đi, em có thể ứng phó được."

Kiểu con nhà đại gia kia, cô đã ở Thẩm gia từ nhỏ đến lớn, hơn nữa mấy năm nay lăn lộn trong giới giải trí, đương nhiên đã hiểu được rất nhiều thứ

Trình Quý Thanh mỉm cười nhấc cằm cô, "Anh sợ sẽ dọa em chạy mất"

"Còn chưa gặp bọn họ, sao anh biết được em sẽ chịu thiệt thòi a." Đàm Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh, thấy bộ dáng anh vẫn tâm sự nặng nề, nên nghĩ rằng anh thật sự rất bận tâm chuyện này, vì thế vẫn an ủi anh, "Được rồi, em sẽ tùy cơ ứng biến, anh hôm nay sao ấy? Nhìn thấy lạ lạ."

Anh nhìn cô một hồi, rồi mới thở dài, "Đàm Dĩnh, kỳ thật —— "

"Sao?" Đàm Dĩnh nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt lúc đen lúc sáng, những lời này của Trình Quý Thanh bị ngăn ở ngực không thể nói ra, lắc đầu nói, "Không có việc gì đâu, anh định hỏi Diệp Tử sao rồi?"

Nói tới Diệp tử, biểu tình của Đàm Dĩnh nháy mắt trở nên sinh động hơn, đuôi lông mày nơi khóe mắt duỗi ra vui sướng, "Đã sắp đến ngày dự sinh, hơn nữa chồng của cậu ấy thế mà chính là mẫu người lí tưởng mà cậu ấy nhắm tới lúc trước á, anh nói có phải thật khéo không?"

Trình Quý Thanh kiên nhẫn nghe xong, lại phối hợp cười gật gật đầu, "Rất khéo, đây gọi là duyên phận đấy mà."

"Đúng vậy." Đàm Dĩnh cũng cảm thán, "Lục Thiệu Hành đối với cậu ấy ngược lại rất tốt, sủng cậu ấy, nhìn cậu ấy sống hạnh phúc thật tốt."

Hai người sóng vai nhau ngồi trên sô pha, nhưng ánh mắt lại không cùng nhìn TV trên tường, rõ ràng ai cũng ôm tâm tư. Im lặng một lát, Trình Quý Thanh bỗng nhiên nói: "Em sẽ hối hận sao? Anh vừa rồi thấy anh ta đưa em về."

Nội tâm Đàm Dĩnh cả kinh, lập tức ngồi ngay ngắn nhìn anh, khó trách từ lúc bước vào cửa đến giờ thấy anh cứ lạ lạ, hoá ra là do hiểu lầm? Cô vội vã giải thích: "Chúng em vừa gặp nhau ở nhà Diệp Tử, sau đó em đã nói rõ với anh ấy, lúc ấy anh cầu hôn em cũng là chuyện đã được thận trọng bàn tính qua, cho nên anh yên tâm..."

Trình Quý Thanh xoay đầu lại, ánh mắt nhu hòa, tựa như không có chút nghi ngờ gì, "Anh biết, ngươi trước giờ cố chấp, chỉ cần đồng ý anh liền sẽ không có tâm tư nghĩ gì đến nữa."

Đàm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, "Quý Thanh, em sẽ sống tốt bên anh."

Cô giống như đang thể hiện quyết tâm, hoặc là đang trấn an tinh thần của anh, Trình Quý Thanh lại cảm thấy khổ sở trong lòng.

Cô ngốc này, chỉ sợ ngay cả chính cô cũng không biết, lúc bàn luận về chuyện hôn nhân của mình thì nét mặt của cô còn không vui sướng bằng lúc nói về chuyện ở nhà Diệp Tử, loại vui sướng phát ra từ nội tâm này căn bản không thể nào nguỵ trang được.

Nhưng anh vẫn nhẫn tâm không vạch trần nó

Anh nhìn sườn mặt nhu hoà của Đàm Dĩnh, một lần lại một lần tự nói với lòng mình, đây là điều anh khát vọng đã lâu, chỉ cách hạnh phúc vỏn vẹn một bước dài nữa, anh sẽ không vì chuyện này mà buông tha, cũng sẽ không để bất kì bóng người nào làm ảnh hưởng.

Buổi chiều hôm sau phải đến Trình gia, Đàm Dĩnh phải dậy thật sớm, quần áo trong tủ đồ của cô quả thực rõ ràng không thích hợp để đi gặp Trình phu nhân, trước mặt mẹ chồng tương lai, con dâu ăn mặt không đẹp thì không tốt lắm, vì thế liền đơn giản thu dọn rồi đi đến cửa hàng mua đồ

Cô đầu tiên chọn một cái đầm, một cái áo khoát trắng phù hợp đi kèm, đứng trước gương xoay vài vòng, khi nào cảm thấy thật sự phù hợp mới thôi. Lúc chọn son môi thì hơi khó khăn một chút, màu sắc quả thực rất đẹp, nhưng cô không biết màu nào sẽ thích hợp với mắt thẩm mĩ của người lớn

Cô bán hàng đương nhiên hận không thể bán toàn bộ những món đồ cô nhìn trúng, hỏi nửa ngày cũng chưa quyết định được món nào

Đàm Dĩnh bây giờ đang nhớ đến Diệp tử, nha đầu kia so với cô có vẻ rành về mấy món đồ trang điểm này hơn, cho dù cô đã từng làm cho bên tạp chí, nhưng so cô ấy chắc còn thua xa

Đang do dự, may mắn thay bên có một cô gái cho cô ý kiến, chỉ chỉ một cái trong đó nói: "Cái này rất đẹp, thích hợp với cô, cũng thích hợp tham gia một bữa tiệc đấy."

Đàm Dĩnh ngoài ý muốn nhìn về phía đối phương, là một cô gái vô cùng trẻ trung và thời trang, qua cách ăn mặt rất khó đoán được cô gái này bao nhiêu, nhưng diện mạo thật không thể xoi mói, là loại người mà chỉ liếc nhìn thôi sẽ gây ra cho đối phương rất nhiều hảo cảm

Cô kinh ngạc nói: "Cô sao lại đoán chuẩn như vậy? Tôi đúng là muốn đi gặp một vị trưởng bối."

Đối phương mỉm cười, lúc cúi đầu thì mái tóc dài đen nhánh trược xuống, rất ưu nhã mê người, nói chuyện cũng có lý, "Bởi vì để cho một cô gái tỉ mỉ trang điểm, mà lại khẩn trương như vậy, hoặc là gặp bạn trai, hoặc là người có liên quan đến bạn trai của mình. Nhưng cô gần như không phô trương đến mức diễm lệ như vậy, cho tôi đoán chắc là mẹ của bạn trai cô nhỉ."

Đàm Dĩnh ngượng ngùng gật gật đầu, "Cám ơn cô."

Cô chỉ cái đầm hồi nảy để hỏi ý kiến, ai ngờ vị tiểu thư kia chỉ nói một câu, "Cái này cũng rất đẹp, tôi nghĩ bạn trai cô nhất định sẽ thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!