Chương 45: Tiểu Nam, anh yêu em

Đàm Dĩnh vừa đem tô mì sợi đã nấu xong đặt lên bàn, Thẩm Lương Thần cũng vừa lúc từ cầu thang bước xuống, cô kéo ghế ra ngồi, miệng nhịn không được than thở, "Ngay cả người bị thương sắp tàn phế như em anh cũng ăn hiếp, anh thật là có ý tốt a."

Người đàn ông kia nghiêm trang liếc cô, "Giúp em nếm thử tay nghề ấy mà, em vội vàng kết hôn như vậy, nhất định phải làm cho hắn ta không biết được tật xấu của em mới được. Vậy mà còn không biết cảm ơn anh nữa?"

Dù sao lúc nào anh cũng mang bộ dáng nguỵ biện như vậy, Đàm Dĩnh không tranh hơn thua được với anh, dứt khoát ngồi ở đó rót nước, chậm rãi uống vào.

Thẩm Lương Thần ngồi xuống cũng không động đũa, đầu tiên là quan sát bát mì sợi kia, nhìn chung vẫn không khác gì so với bát mì khi xưa anh thường ăn, thiếu mỗi trứng gà, nhưng lại được bỏ thêm mấy con tôm. Hơn nữa cô vẫn còn nhớ rõ anh không thích cao lương mỹ vị gì, chỉ cần cho vài lá rau xanh, một sự kết hợp đơn giản thôi, anh vừa nhìn lại thấy nhẹ nhàng khoan khoái và hấp dẫn

Lúc anh bắt đầu nhấc đũa lên, nhịn không được liền tưởng tượng, cô bây giờ không phải cũng nhớ khẩu vị của Trình Quý Thanh sao, cái hắn thích, không thích, tất cả mọi thứ cũng giống như lúc trước cô nhớ thói quen của anh sao?

Biết rõ bây giờ những thứ này là không cần thiết, nhưng anh vẫn nhịn không được cứ ngồi suy đoán, từ trước đến nay hết thảy những thứ thuộc về anh, về sau sẽ biến thành của một người đàn ông khác...

Đàm Dĩnh thấy anh cúi đầu, ngón tay thon dài nắm chặt chiếc đũa, chậm chạp không động đậy, trong lòng cô kỳ quái, "Sao vậy, không phải anh bảo đói bụng sao?"

Thẩm Lương Thần khôi phục thần trí, thản nhiên liếc nhìn cô một cái, "Nóng quá."

"Chẳng lẽ em còn phải phụ trách thổi giúp anh à?" Đàm Dĩnh khinh bỉ trừng mắt nhìn anh một cái, tính tình đại thiếu gia này lúc nào anh mới sửa được đây?

Ánh mắt của người đàn ông bỗng nhiên dừng trên môi cô, nhìn chăm chú, như là đang nghiên cứu tìm tòi gì đó, hoặc như là đang vì lời khi nãy của cô mà ngồi liên tưởng chăng? Tóm lại ánh mắt của anh như vậy nhưng lại mang theo hơi ấm hừng hực, cùng bộ dáng trầm mặt làm trái tim cô hoảng loạn

Đàm Dĩnh nhịn không được, trái tim khẽ run lên, vội vàng dời tầm mắt, âm điệu cũng không tự chủ cao lên vài phần, "Ăn nhanh lên, ăn xong em còn phải dọn dẹp nữa!"

"Nga." Thẩm Lương Thần lên tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn, giống như vừa rồi người có cái tư tưởng không thuần khiết ngược lại là cô vậy

Đàm Dĩnh cúi đầu, trong lòng có chút buồn bực, quả nhiên là cô nam quả nữ, thời điểm hiện tại không thích hợp ở chung một chỗ cho lắm. Cô miên man suy nghĩ một hồi, người đối diện bỗng nhiên mở miệng nói: "Hương vị quả thật ngon hơn so với trước kia, có phải bởi vì thường xuyên nấu cho hắn ta không?"

Vẻ mặt của anh quá tự nhiên, giống như đang nói về một chuyện bình thường. Nên làm cho Đàm Dĩnh trầm mặc một lát, rồi vẫn thành thật trả lời: "Đúng, anh ấy lớn lên ở nước ngoài, nhưng lại thích mì phở truyền thống, mà anh ấy không biết làm, cho lúc anh ấy muốn ăn thì tới chỗ em, em làm cho anh ấy ăn."

(Khuynh Lâu: một câu nói đâm xuyên tim haha =))))

Nghe lời này Thẩm Lương Thần hình như cũng không có phản ứng gì, chỉ gật gật đầu

Khắp nơi trong nhà đều tối đen như mực, chỉ có đèn treo trong phòng ăn vẫn còn sáng, ngọn đèn giờ đây chiếu ánh sáng xuống mái tóc đen của anh, làm cho sắc mặt của anh càng thêm tái nhợt. Đàm Dĩnh vuốt ve chiếc cốc thuỷ tinh trong lòng bàn tay, có chút không cạn lời, nếu như có thể, cô thật sự không nghĩ sẽ cùng anh bàn về chuyện này

Nào biết Thẩm Lương Thần lại mở miệng, vẫn là vấn đề liên quan đến Trình Quý Thanh, "Em đối với quá khứ của hắn ta, hiểu được bao nhiêu?"

Đàm Dĩnh hoàn toàn trầm mặc, cô đương nhiên biết mình hiểu rất ít về quá khứ của Trình Quý Thanh, anh ấy hình như hiếm khi nhắc về chuyện trước đây, nhưng ai mà chẳng có quá khứ? Cô nhỏ hơn anh ấy vài tuổi, nhưng cũng có một đoạn tình cảm ràng buộc nhiều năm đó thôi, huống chi so với tuổi của Quý Thanh, nói là chưa trải qua chuyện gì thì đúng là giả dối

Thẩm Lương Thần ngẩng đầu liền thấy cô đang tỏ vẻ cảnh giác và đang suy nghĩ đánh giá mình, không khỏi khẽ cười nói, "Yên tâm, anh đã nói là sẽ không giở thủ đoạn để đùa giỡn nữa, huống chi khi nhìn biểu tình của em, anh đã biết đáp án rồi."

"Chúng ta ở cái tuổi này rồi, làm sao có thể mong chờ một đoạn tình yêu thuần khiết như trang giấy trắng nữa. Cho nên anh ấy đã trải qua chuyện gì, em cũng không quan tâm."

Cô trả lời giống như trong dự đoán của anh, vẻ mặt Thẩm Lương Thần tỏ vẻ tán đồng, nhưng nhìn ánh mắt anh hơi lạ, giống như là đem hết chuyện mình định nói nuốt trở vào vậy? Đàm Dĩnh không biết có phải anh còn gì muốn nói nữa không, liền nói thẳng: "Có thể đổi đề tài được không?"

"Đổi cái gì?" Nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, Thẩm Lương Thần nhịn không được cười khẽ, "Cùng người yêu cũ nói chuyện mới, thật hơi ngại."

Đàm Dĩnh trợn trắng mắt nhìn anh, liền đưa tay muốn đoạt chiếc bát của anh, "Không muốn ăn đúng không?"

Thẩm Lương Thần đưa tay qua, một phen đè tay của cô lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, "Ai nói anh không ăn, sao em nhỏ mọn vậy?"

Bàn tay của anh rất ấm, gần như là bao kín bàn tay bé nhỏ của cô, Đàm Dĩnh cố ý xem nhẹ bầu không khí càng trở nên quỷ dị trước mắt, ra vẻ thoải mái mà nói: "Không phải anh nói em làm không ngon sao? Hiện tại giờ dù có chút tiến bộ, mà chắc chắn không lọt vào miệng của anh nổi rồi"

Cô cố ý nói sang chuyện khác, tránh nhắc lại chuyện xưa, nào biết Thẩm Lương Thần nhìn cô, có chút hoài niệm nói: "Biết sao anh trước đây, vì cái gì mà luôn nói em nấu cơm khó ăn không?"

"Chẳng lẽ không phải bởi vì nó thật sự khó ăn sao..."

"Đương nhiên không phải."

Anh bị vẻ mặt vừa ngốc vừa nghiêm tục của cô chọc cười, ánh mắt càng trở nên nghiêm túc, "Bởi vì anh luyến tiếc, lúc trước em vì anh học nấu ăn mà bị phỏng, biết anh đau lòng cỡ nào không? Nhưng nếu như anh cho em biết, bởi vì xót em bị thương nên không cho em học nữa, em chắc chắn sẽ tiếp tục làm, cho đến khi nào thành công mới thôi. Anh rất hiểu em, em quật cường bao nhiêu, anh biết hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!