Cuối tuần về quê nhà, Đàm Dĩnh dựa theo địa chỉ mà trợ lí gửi cho đi đến nhà ở của Diệp Tử. Dọc theo đường đi không thể không cám thán tốc độ đô thị hoá một cách nhanh chóng nơi đây, nhưng khu đô thị mới mọc lên càng nhiều, hơn nữa những ngã tư trước đây không còn giống khi xưa nữa, cô phí không ít sức mới tìm được khu nhà ia
Khóa cửa xe lại, Đàm Dĩnh xách hai túi đồ dùng to đùng đứng trước lầu, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần khẩn trương. Dựa theo tính tình nóng nảy của Diệp Tử, đừng vì cô đột nhiên xuất hiện mà động thai thì tốt hơn nhiều nhỉ…
Đàm Dĩnh lo sợ bất an ấn chuông cửa, người mở cửa lại là người đàn ông xa lạ, ngũ quan thoạt nhìn cực kì anh tuấn, khí chất cũng không tầm thường chút nào. Luôn cảm thấy đã gặp nhau ở nơi nào rồi, nhưng nàngcô lại nhất thời nhớ không nổi, may mắn đối phương đã khẽ cười, mở miệng nói, "Đàm Dĩnh?"
"À?." Đàm Dĩnh càng cảm thấy kinh ngạc, đối phương thế mà nhận ra cô?
Người đàn ông kia cũng không có ý giải thích gì, nghiêng người nhường đường cho cô, nói: "Vào đi, Diệp Tử chờ cô đã lâu."
Ngụ ý là, Diệp Tử đã sớm biết cô sẽ đến?
Đàm Dĩnh đầy bụng nghi vấn đi vào sảnh thì thấy cái thân ảnh kia thì đã hiểu luôn, Thẩm Lương Thần vắt đâu chân dài nhàn nhã ngồi ở phòng khách, thấp giọng nói gì đó với Diệp Tử
Cô nhất thời ngây ra, người này thật đúng là không chỗ nào là không có mặt a!
"Đã sớm nói với em là chúng ta sẽ đi cùng nhau mà, anh phải đến trước hai giờ đấy." Thẩm Lương Thần hơi nhướn mày với cô, bộ dáng có vẻ đắc ý, giống như đem hết những cảm giác không thoải mái trong hai ngày kia quét sạch đi
Đàm Dĩnh gật gật đầu, ngược lại hỏi anh, "Anh có cần thiết đi đâu?"
Thẩm Lương Thần tự dưng bị nghẹn lời, nhất thời dở khóc dở cười, mà nói cho cùng Đàm Dĩnh cứ vô tư ba hoa với anh, ánh mắt lại thật sâu dừng trên người Diệp Tử
Diệp tử đã chủ động đứng lên, bởi vì mang thai, cho nên bây giờ cô ấy đẫy đà hơn nhiều so với 5 năm trước, nhưng có lẽ cũng chính là vì sắp làm mẹ, cả người thoạt nhìn cũng dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều. Cô ấy cũng im lặng nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh, môi hơi hơi run rẩy, sau một lúc lâu mới không khách khí chút nào hô một tiếng, "Cậu đến làm chi? Đồ không có lương tâm, vẫn còn nhớ rõ tớ à!"
Ngoài miệng thì hung hăng vậy thôi, nhưng hốc mắt đỏ bừng của cô ấy lại bán đứng cảm xúc của mình, Đàm Dĩnh cũng nhất thời không khống chế được, đáy mắt liền nóng lên. Cô đi nhanh đến gần Diệp Tử, thật cẩn thận lại vụng về đưa tay ôm cô ấy, "Xin lỗi…"
Nhiều lời đã dự định sẽ nói nhưng bây giờ cô lại không nói nên lời, huống chi cô tin rằng, những suy nghĩ của mình chắc chắn Diệp Tử sẽ hiểu
Quả nhiên khí thế của Diệp Tử liền mềm nhũn, ấp úng nói bên tai cô: "Cậu nếu không nói cho tớ một lí do để tớ chấp nhận, cả đời tớ sẽ không tha thứ cho cậu"
Cằm của Đàm Dĩnh chôn trong hõm vai cô ấy, dùng giọng mũi dày đặc trả lời: "Khi tớ tới đây đã chuẩn bị sẵn một bụng câu để nói với cậu, nhưng giờ quên hết rồi"
"Đồ ngốc." Diệp Tử mắng một câu, đẩy cô ra bắt đầu đưa mắt đánh giá, sự thân thiết trong ánh mắt không chút nào che giấu, "Cậu có phải khi bị tai nạn giao thông đầu bị đụng hư không?"
Đàm Dĩnh nhịn không được, đôi mắt lại càng thêm hồng, khóe mắt đã có nước mắt tràn ra, "Không có, tớ không sao. Xin lỗi, hại cậu lo lắng, tớ thật đáng chết."
"Chết cái gì a!" Diệp Tử bỗng nhiên lớn tiếng hô, "Nhắc lại chữ đó nữa thử xem! Cậu không biết cậu còn sống đối với tớ mà nói có bao nhiêu vui mừng đâu! Chẳng sợ hồi xưa đã khó vượt qua khi không có cậu, đã rơi nhiều nước mắt như vậy, tớ bây giờ cũng rất vui vì cậu có thể xuất hiện trước mặt tớ không phải sao? Nha đầu ngốc, không có gì quan trọng hơn so với việc cậu có thể xuất hiện đường hoàng trước mắt tớ!"
…………………
Đàm Dĩnh bị khí thế của Diệp Tử làm rung động, nghe lời này, trong lòng lại càng thêm áy náy. Cô hoàn toàn không biết nên biểu đạt áy náy cùng tự trách cũng mình như thế ào, nghe một hồi, nước mắt cuối cùng nén không được nữa lũ lượt rơi xuống
Diệp Tử vừa nhìn thấy cô như vậy cũng bắt đầu khó chịu, thút thít lau nước mắt cho cô, "Khóc cái gì a, tớ đã không trách cậu rồi. Tình cảnh của cậu lúc đó như thế nào tớ không hiểu sao, nếu không đi, sớm muộn gì cũng bị anh ta bức chết, anh ta khốn kiếp như vậy, còn lấy cả nhà tớ uy hiếp cậu —— "
Nói tới đây, hai người mới đột nhiên ý thức được thủ phạm tạo chuyện đang đứng xung quanh đây! Vì thế nên đều cùng chung một mối thù nhìn qua, hung ác nhìn Thẩm Lương Thần.
Thẩm Lương Thần: "…"
Vì thế kết quả cuối cùng chính là Đàm Dĩnh cùng Diệp Tử hợp phê phán Thẩm Lương Thần, sức lực công kích cũng hai nữ nhân, huống chi tính tình Diệp Tử vốn nóng nảy, nói chuyện rất không lọt tai.
Mà Thẩm Lương Thần đều nhẫn nhịn, thống khoái mà chưa hé miệng câu nào, nếu so với anh trước kia, cảnh tượng này sẽ gần như không có khả năng! Đến cuối cùng ngược lại là Diệp Tử bình tĩnh lại, bưng ly nước trước mặt rầm rầm uống một hớp lớn, uống xong đặt mạnh xuống bàn, "Thôi, tôi cũng đã tận mắt thấy anh mấy năm nay không vượt qua được rồi, giờ mắng tám trăm lần đủ rồi."
Xem ra hai người trong 5 năm này đã thành lập nên cuộc cách mạng hữu nghị, Đàm Dĩnh đều không biết gì, nghĩ người như Thẩm Lương Thần, sao mà lại giải hoà được với Diệp Tử. Hồi trước Diệp Tử cũng rất ghét anh a …
Cô đang thất thần, trước mặt bỗng nhiên có một li nước, ánh mắt liền dời lên, đúng dịp thấy Thẩm Lương Thần đang nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo. Cô lập tức rũ mắt, câu "Cám ơn" kẹt ở yếu hầu không biết cuối cùng có lọt ra khỏi miệng hay không
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, vẫn là chồng của Diệp Tử chủ động lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc trước. Anh ta ôm bả vai của Diệp Tử nhẹ giọng nói: "Được rồi, chưa thấy qua tính tình táo bạo như vậy của em bao giờ, bảo bảo sẽ bị dạo đấy nha."
"Lục Thiệu Hành, trong mắt anh lúc nào cũng có đứa nhỏ" Diệp Tử liếc xéo anh, trong lời nói thế mại là có chút hờn dỗi yếu thế
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!