Trình Quý Thanh khi mở miệng nói thay Đàm Dĩnh khi nãy, đã vô ý vác lên bả vai cô, cũng xin lỗi thu tay lại, "Anh nói như vậy, là anh muốn người tự phụ như Thẩm Lương Thần ít nhất sẽ không tới gây rối em, em không giận chứ?"
Người này thật đúng là thông minh, lập tức đem hết mọi lời cô định nói trong bụng nuốt về, Đàm Dĩnh nheo mắt nhìn anh, sau một lúc lâu mới cười, "Anh nói như vậy, em có giận thật cũng không giám nói gì, vậy chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?"
"Nếu cảm thấy ngại, em cũng có thể lựa chọn lấy thân báo đáp."
Hai người càng quen lâu, Đàm Dĩnh càng phát hiện người này miệng mồm lanh lảnh, luôn có thể nghiêm trang nói ra những điều làm người khác đỏ mặt tía tai. Cô mím chặt môi không nói chuyện, đi đến bàn ăn mở túi đồ anh mua ra, "Mua gì đấy?"
"Anh nghĩ chắc rằng trong tủ lạnh của em vẫn còn những đồ lần trước anh mua quá." Trình Quý Thanh nói xong tự nhiên đi đến trước tủ lạnh, cầm một hộp sữa chua ra xem ngày sản xuất, quả nhiên đã sớm hết hạn.
Trình Quý Thanh cuốn cổ tay áo, đem hết những thứ còn lại lấy ra bỏ, "Bình thường trước mắt người khác là bộ dáng chị cả, tiếc rằng bên trong thì không chăm sóc tốt cho bản thân mình."
Đàm Dĩnh cảm thấy cực kì ngượng ngùng.
Cô bình thường công việc bận rộn, có đôi khi hỗ trợ các nghệ nhân tham gia các hoạt động kiêm luôn việc đi công tác, lần đi là mười ngày đến nửa tháng. Trong nhà có hoa cỏ và một vài con cá, cho nên thường là nhờ Trình Quý Thanh chăm sóc, khi trở về ngoại trừ phát hiện nhà cửa luôn sạch sẽ, trong tủ lạnh cũng chất đầy đồ, đều là các loại hoa quả tươi sạch
Anh cố chấp muốn cho cô sự yêu thương, mà Đàm Dĩnh luôn cảm thấy hổ thẹn, "… Mua bao nhiêu tiền, em trả cho anh."
Đàm Dĩnh cầm ví tiền, xoay người lại nhìn người đứng ở chỗ tủ lạnh trước mặt, không biết từ khi nào anh ta đã bước tới, cặp mắt tối đen như mực liếc nhìn cô. Cô nhất thời khẩn trương, nhưng sau eo đã đụng phải bàn cơm rồi, không thể lùi được nữa.
"Đàm Dĩnh." Trình Quý Thanh hai tay kéo, nhẹ nhàng đem cô tới trước người mình, chậm rãi nói, "Anh chăm sóc cho em, nhưng em không cần khách sáo với anh, bởi vì anh muốn theo đuổi em, mỗi chuyện anh làm đều có tấm lòng trong đó."
Hơi thở hai người hoà vào nhau, anh ngày càng sát lại gần cô, đầu gối trên cặp chân dài của anh hơi hơi chạm vào da thịt cô. Đàm Dĩnh nuốt nuốt nước miếng, muốn nói chuyện, lại bị anh dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng để lên môi, "Em bây giờ gấp gáp phủi sạch anh đi, sợ mình động lòng hả?"
Đàm Dĩnh có tài ăn nói, nhưng so ra vẫn kém cái vị trước mắt nầy, nhưng cô vẫn thành thực đáp lại, "Không, em chỉ cảm thấy phụ nữ nên tự lập, không cần dựa vào đàn ông, bất kể là trong sinh hoạt hay trên tiền bạc cũng thế, em không muốn thua thiệt bất kì ai."
Trình Quý Thanh hơi hơi nheo mắt, "Anh không phải Thẩm Lương Thần, anh ta sợ em rời anh ta mà lựa chọn bẻ gãy đôi cánh của em, mà vậy anh lại càng hy vọng. Anh càng thích em đứng trước mặt người khác luôn kiên cường độc lập, nhưng chỉ ỷ lại một mình anh."
Đàm Dĩnh cảm thấy nhịp tim của mình lạc một nhịp, nhưng cô vẫn trấn định tự nhiên cười cười, thò tay đem anh đẩy ra một ít, "Trình tiên sinh, lời nói này rất làm người ta cảm động, nhưng trước hết, tôn trọng ý nghĩ của em được không?"
"Đương nhiên." Trình Quý Thanh nghe lời lui ra, cũng đàng hoàng đứng tại chỗ không tới gần cô, chỉ là ánh mắt kia rõ ràng chứa đầy ý cười.
Đàm Dĩnh xoay lưng đi, không nhịn được thở dài. Người đàn ông này giống như hiểu được trong lòng cô suy nghĩ gì, lúc nào cũng đúng mực thoả đáng, làm cho cô trong lúc vô tình từng bước một trầm luân vào đó. Kỳ thật cũng không phải là không muốn bắt đầu một tình cảm mới, chỉ là ở sâu trong nội tâm còn có chút sợ hãi chần chờ, đoạn tình cảm trước kia đã bị chơi đùa đau thương, ở cái tuổi này, lại bắt đầu một đoạn tình cảm khác, tất nhiên phải cẩn thận và càng cẩn thận.
Muốn bắt đầu phải tính toán cho một đời
……………….……………….
Mấy ngày kế tiếp quả nhiên yên tĩnh không ít, như lời Trình Quý Thanh nói, Thẩm Lương Thần cá tính kiêu ngạo bất khả kham, đương nhiên ngại mặt mũi không đến dây dưa cô. Đàm Dĩnh không có cảm giác gì, ngược lại là Hứa Niệm nhịn không được cảm thán nói, "Vốn còn tưởng rằng anh ta đối với cậu chưa dứt tình, bây giờ như vậy nhìn xem, cũng không có mấy phần thật lòng a, nhanh như vậy đã buông tay."
Thấy Đàm Dĩnh vẫn đang bận rộn không để ý mình, Hứa Niệm lại lắc đầu, "Nói tới đây, tớ mấy năm nay cũng nghe không ít chuyện về Thẩm Lương Thần, cậu muốn nghe không?"
"Không nghe" Đàm Dĩnh trực tiếp từ chối, đầu không thèm ngẩng lên
Hứa Niệm lại chống cằm tự nhiên nói: "Ai, tớ khi ẩy biết cậu đổi tên để tránh người đàn ông kia, mà thật không biết người đàn ông kia chính là Thẩm Lương Thần."
"Biết thì sao?" Đàm Dĩnh chống cằm dưới cười híp mắt quay lại nhìn cô ấy, "Anh ta trước đây là khách hàng lớn đó."
Hứa Niệm bĩu bĩu môi, "Tớ đương nhiên không thể đối nghịch với tiền tài, nhưng tớ tốt xấu cũng có thể âm thầm giúp cậu xuất vài chiêu nha, ai bảo anh ta lúc trước lại như vậy."
Thấy Đàm Dĩnh không phản ứng, Hứa Niệm lại gần nói: "Anh ta cùng với vị hôn thê kia đã sớm chia tay. Nghe nói Lê gia vì việc này làm khó dễ anh ta, cậu còn không biết lão hồ ly Lê Triệu Khang kia đâu, nếu là người khác thì đã sớm bị lão ta chèn ép đến chết. Có người nói anh ta đem Thịnh Thế về Thủy Thành chính là vì tránh Lê gia, Lê gia thế lực lớn, anh ta ở Thanh Châu quả thật không thể phát triển tiền đồ. Nhưng tớ nghĩ, tám phần nguyên nhân chắc cũng là vì cậu ấy?
Chung quy năm ấy đó là nơi cậu gặp chuyện không may."
"Như vậy có ý gì?" Đàm Dĩnh dừng một chút, như có điều suy nghĩ nhìn cô ấy, "Cậu không phải là bị Đường Trọng Kiêu uy hiếp, đến đây nói vậy để tẩy trắng tên Thẩm Lương Thần đúng không?"
Ánh mắt Hứa Niệm nổi lên, "Tớ là hạng người như vậy sao?"
"Cậu chắc chắn không phải, nhưng là cậu đấu không lại người nhà kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!