Phòng cấp cứu bệnh viện cũng không có nhiều người, huống chi vết thương của cô cũng nhỏ, rất nhanh liền xử lý xong. Thẩm Bảo Ý chờ trên hành lang, Trương Thạch không yên lòng nhất định muốn đi hỏi bác sĩ vài điều cần chú ý, nói cái gì mà sợ miệng vết thương bị lây nhiễm, thật là chuyện bé xé ra to.
"Chuyện bé xé ra to, chỉ là mùa cảm mạo thôi." Có một cô gái quay lưng lại với cô đang đứng tại khúc quanh gọi điện thoại, một tay còn lại vẫn còn đang nắn bóp, mà giọng thì không giống như là đang bị bệnh
Thẩm Bảo Ý bĩu môi, xã hội bây giờ, buộc những người phụ nữ phải mạnh mẽ như đàn ông mới sống được. Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bên tai vẫn vang vọng tiếng của người phụ nữ kia
"Tôi làm xong sẽ trở lại, Hứa tổng đâu? Vẫn chưa có tin của cô ta à?"
Tiếng cô ấy cũng không lớn, nhưng vang lên trong hành lang trống trải này rất rõ ràng, Thẩm Bảo Ý bỗng nhiên mở mắt ra, liền quay lại nhìn về phía ấy. Thanh âm kia… Quá quen thuộc, có chút giống, như là…
Cô nhìn chằm chằm tấm lưng kia, mà bóng dáng cũng nhìn càng giống, chỉ là cô ấy đẫy đà hơn trước kia chút thôi, trước đây Đàm Dĩnh gầy chỉ còn da bọc xương. Tim Thẩm Bảo Ý đập cũng dần dần không ổn định nữa, có chút không khống chế được mình, đã trễ thế này, lại ở ngay bệnh viện hiu hắt này, chợt nhớ tới người nó, hình như càng ngày càng quỷ dị không hiểu nỗi
Tiếng cô gái kia vẫn đang tiếp tục, "Dựa vào cái gì, nàng là nói yêu đương nói hôn đầu sao?"
Thẩm Bảo Ý nhịn không được nhíu nhíu mày, điểm này thì khác, Đàm Dĩnh tuy rằng từ nhỏ tính tình giống như nam sinh, mà âm thanh lại không thô bạo như vậy. Cùng với cô gái trước mặt hình như không giống nhau lắm
"Có thể đi rồi." Trương thạch đi tới đỡ cô, thấy cô nhìn chằm chằm về phía hành lang, lại kì quái nhìn qua hướng đó xem thử, "Sao vậy?"
"Không có việc gì." Thẩm Bảo Ý thu hồi ánh mắt, chậm rãi chống vách tường đứng dậy, không lẽ là do tuổi lớn rồi, ngồi một hồi hai chân lại run lên sao
Trương Thạch chú ý cô sau này phải chú ý một chút, nói mấy lần, lại phát hiện Thẩm Bảo Ý đang thất thần, bất mãn nhắc nhở: "Tại sao em lại không quan tâm đến sức khoẻ của mình tí nào vậy."
Thẩm Bảo Ý lại quay đầu nhìn, lần này không thấy cô gái kia nữa, mày cô nhíu càng sâu, suy nghĩ một chút thì nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy một người, có chút giống Đàm Dĩnh."
"Đàm tiểu thư?!" Trương Thạch vẫn nhớ Đàm Dĩnh, khi đó cô ấy cùng Thẩm Lương Thần đến nhà máy Trần Huyện, hai người họ đã biết nhau thời gian ngắn, nhớ ngày đó biết được cô mất, Trương Thạch còn vì cô thổn thức một phen, trẻ tuổi như thế mà đã gặp chuyện không may
Theo bản năng cũng quay nhìn về phía trước, thần sắc so với Thẩm Bảo Ý còn ngưng trọng hơn, "Nói tới chuyện này, anh lại nghĩ tới —— "
"Sao?" Thẩm Bảo Ý hiếm khi thấy ông ta nghiêm túc như vậy, lập tức thần kinh căng thẳng.
Trương Thạch nói: "Hai năm trước công ty của em gặp chuyện không may, anh tại Thanh Châu cũng gặp một người, rất giống Đàm tiểu thư. Nhưng cô ấy khi nhìn thấy anh biểu hiện rất bình tĩnh, lại nói anh nhận lầm người, anh tưởng Đàm tiểu thư chắc là không giả vờ không quen đâu?"
Thẩm Bảo Ý nhăn nhăn mày, rũ mắt như có điều gì suy nghĩ
…………………………….
Tiệc mừng tròn năm của công ti thuận lợi, Thẩm Lương Thần theo lẻ thường thì xong lễ sẽ rời đi ngay, anh đứng ở bể bơi tầng cao nhất của khách sạn, miễn cưỡng ngâm trong hồ nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Ánh đèn cả thành phố thật chói mứt, từ góc độ của anh nhìn ra ngoài, lại có vài phần tịch mịch khó tả
Anh xoay người bưng chén rượu lên, lại thấy có người đi tới.
Nghê Vi cẩn thận nhấc làn váy, ngồi xuống trên ghế nằm cạnh hồ, chống cằm đánh giá anh, "Làm tổng giám đốc như anh thật nhàn nhã. Các nhân viên ở dưới đang náo loạn cả lên, có nữ viên chức muốn mời anh khiêu vũ, đáng tiếc tìm không thấy anh."
Hình như mắt ngơ tai điếc với lời nói đó, Thẩm Lương Thần hơi hơi nhếch nhếch môi, "Sao vậy, có việc?"
"Không có chuyện gì, em muốn quay về Thanh Châu, em tới tạm biệt anh"
Thẩm Lương Thần nếm ngụm rượu vang, "Anh hai ngày vừa rồi mới cùng anh ta nói chuyện điện thoại, anh ta không ở Thanh Châu, em vội vã đi gặp ai?"
Biết đối phương đang chế nhạo mình, nghê Vi bĩu môi, hoạt bát cười với anh, "Không nói cho anh đâu, anh muốn đi cùng không?"
"Thôi, không có gì." Thẩm Lương Thần xoay người sang chỗ khác tiếp tục xem cảnh đêm, sắc tròng in ánh sáng đèn đuốc, minh minh diệt diệt.
Nghê Vi nhìn bóng dáng cô đơn của anh khe khẽ thở dài, "Cùng đi nha, biết anh không muốn suy nghĩ nhiều, thì để em giới thiệu bạn gái cho anh?" Bởi vì mối quan hệ với người nào đó, hai người biết nhau một thời gian khá lâu, Thẩm Lương Thần bị bức thành bộ dáng này ra sao cô cũng hiểu
Thẩm Lương Thần lại quay lưng với cô phất phất tay, thái độ từ chối rõ rệt, "Đi thong thả không tiễn."
Nghê Vi "Khư" một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài, vừa lúc điện thoại trong ví vang lên. Cô cầm lên nghe, thấy người phụ trách gọi đến, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Trâu tiểu thư? Cô ở dưới lầu chờ tôi, tốt, tôi sẽ đến ngay"
Thẩm Lương Thần chống thái dương, lười biếng như cũ không muốn nhúc nhích. Nghê Vi quay đầu nhìn bộ dáng kia của anh, lại bắt đầu quở trách anh, "Anh tốt xấu vẫn nên xem em là khách quý của công ti, cũng phải đưa em xuống tí chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!