Một đời người phải nhiều lần đối mặt với sinh li tử biệt, Thẩm Lương Thần tự nhận mình là người máu lạnh, cho nên hai mươi mấy năm qua, không vì sự ra đi của ai mà anh đau thương tuyệt vọng hết. Lúc mẹ mất anh còn rất nhỏ, cảm xúc bi thương kia cũng không sâu sắc mấy, nhưng hôm nay anh rõ ràng cảm nhận được, sinh mệnh lại yếu ớt như vậy
Yếu ớt đến mức không cẩn thận một cái, liền âm dương cách biệt
Dương Hằng gõ cửa tiến vào, đứng ở phía sau anh rất lâu mới nhỏ giọng hỏi, "Đã hai ngày rồi, bên kia nhượng tới hỏi hỏi đã gọi hỏi, hậu sự của Đàm tiểu thư —— "
Nghe được hai chữ "Hậu sự", ngón tay Thẩm Lương Thần rũ đặt trên đầu gối hung hăng co quắp, anh không nghĩ tới rằng có ngày chính mình sẽ thay Đàm Dĩnh lo hậu sự, cô rõ ràng còn nhỏ hơn anh ba tuổi... Trước mắt lại hiện ra dung nhan trẻ trung sáng lạng của cô, mỗi một chi tiết đều đâm lòng anh đau nhói
Dương Hằng thấy anh vẫn không nói lời nào, bất chấp nhắc nhở nói: "Phải được chôn cất đàng hoàng mới tôn trọng người đã khuất, Thẩm tổng, trước mắt phải điều tra thân phận đã, rất nhiều người đã đến rồi."
Hai ngày nay anh ta cũng không nhàn rỗi gì, điều tra xung quanh, mà càng điều tra thì càng có nhiều điều khó hiểu hơn. Đàm Dĩnh không cha không mẹ, không thể làm DNA được, cho nên trước mắt chỉ có thể thông qua những chứng cứ cơ bản kia để xác nhận thân phận cô ấy
Lời này làm Thẩm Lương Thần càng nhíu mày chặt hơn, anh ngồi đó hướng mặt ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới mở miệng, thanh âm bức ách vô cùng, "Anh liệu mà làm đi."
"Vâng" Dương Hằng đồng tình nhìn anh một cái, muốn nói vài lời an ủi lại nuốt trở vào, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, đạo lý của Thẩm Lương Thần như thế nào anh ta không hiểu rõ sao?
Gian phòng lần nữa chìm vào yên tĩnh, Thẩm Lương Thần nhìn chăm chú ngoài cửa sổ hồi lâu, chậm rãi lấy di động từ trong túi ra. Anh rũ mắt nhìn bàn phím, bấm soạn tin nhắn từng chữ từng chữ
Tiểu Nam, em cho rằng có thể giấu diếm anh? Em có thể trốn anh một đời?
Em trở về có được hay không?
Em bình phục trở lại, anh không bao giờ bức ép em
Anh rất nhớ em
Tiểu Nam.....
Anh tự mình gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, đá chìm đáy biển, không nhận được bất kì hồi âm nào. Từ trước anh hay dùng tin nhắn để uy hiếp bức bách cô, nay rốt cuộc không cần sử dụng đến nữa, chung quy trên thế giới này có một số việc anh vẫn chẳng thể nào nắm trong lòng bàn tay được.
Thẩm Lương Thần yên lặng nhìn di động, chỉ cần một tin đáp lại thôi, cho dù là câu mắng chửi khinh thường của cô cũng tốt. Ở sâu trong nội tâm, cuối cùng anh vẫn không thể thừa nhận rằng cô không còn ở đây nữa
Ngồi không biết bao lâu, có người lại đẩy cửa tiến vào, tiếng bước chân nhẹ nhẹ chậm chạp càng ngày càng đến gần, tim anh đập rộn lên, phút chốc liền ngồi dậy. Mà quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương lo lắng của Lê An Ni, vẻ mặt của anh nháy mắt chuyển từ kinh hỉ sang thất vọng
Rõ ràng anh rất uể oải, thậm chí không thèm che giấu biểu hiện, điều này cũng làm nội tâm Lê An Ni lo lắng, "Anh, có khỏe không?"
Thẩm Lương Thần không trả lời cô, thậm chí không nhìn cô ấy nữa, không nói một lời lại ngồi trở lại chỗ cũ, cúi đầu tiếp tục nhìn di động.
Lê An Ni đi đến phía sau anh, nhìn bóng lưng rộng lớn chắc nịch của anh, trong lòng càng chua xót, cô khống chế không được đưa tay ôm anh, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, "Lương Thần, sẽ tốt thôi, mọi chuyện sẽ tốt thôi." (Editor: haizz, ai cũng bị dày vò)
Thẩm Lương Thần trầm mặc, lại từng chút một vặn tay cô ấy ra. Anh cũng không quay đầu nhìn cô, nói kiên định rõ ràng, "An Ni, xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi, trước khi đính hôn anh đã nói hết mọi chuyện cho em biết rồi mà, là em tình nguyện muốn giúp anh. Chúng ta bây giờ đã đến bước này, anh muốn đạp đỗ hết sao?" Cô nói chuyện này, nói vừa nhanh vừa vội vã, sợ nghe được câu đã thương mình trong miệng anh
Mà Thẩm Lương Thần lần này lại hoàn toàn không bị cô ấy tác động, ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, "Lúc có cô ấy, anh đã làm cho cô ấy đau lòng như vậy, bây giờ cô ấy không còn nữa, anh không muốn cô ấy tiếp tục đau lòng nữa."
Những lời này thật buồn cười, người đã không còn, làm tất cả việc này lại có ý nghĩa gì nữa? Nếu là trước kia anh tuyệt đối sẽ không buông tay thắng lợi trước mắt. Nhưng bây giờ, anh không muốn làm cho cô tiếp tục khổ sở, anh muốn cô vui vẻ, đây là anh nợ cô
Cô bị anh cướp đi hạnh phúc, anh phải nên hoàn trả lại cho cô
Ngày qua ngày không nhiều người đến viếng lễ tang lắm, bạn Đàm Dĩnh thật sự rất ít. Vắng ngắt chẳng có mấy ai, đa số là vài vị đồng nghiệp ở toà soạn báo, nhưng thật tâm thương tiếc cô cũng chẳng mấy người
Thẩm Lương Thần nhìn ảnh chụp trên linh đài, đó là hình Đàm Dĩnh đứng dưới ánh mặt trời ngoái đầu quay lại mỉm cười, đôi mắt đen láy. Lúc anh giúp chọn ảnh mới phát hiện, hình như lâu rồi cô chưa cười như vậy, lâu nay cô có bao nhiêu khổ sở, bây giờ anh mới nghiêm túc suy nghĩ vấn đề đấy
Thẩm Lương Thần vừa nghỉ thì bắt đầu khó chịu, hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Trình Quý Thanh mới từ bên ngoài vào. Anh hơi rùng mình, nhấc chân chủ động đi qua bên đó.
Trình Quý Thanh cũng liếc mắt liền thấy được anh, khuôn mặt se lạnh, sắc tròng trầm dần.
Hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, sắc mặt cả hai đều khó coi, Thẩm Lương Thần càng trầm hơn, từng câu từng từ lạnh như băng phát ra từ đôi môi mỏng, "Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh gặp cô ấy ở Thủy Thành? Anh có phải..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!