Chương 30: Yêu và hận

Tin nhắn đến từ Dương Hằng, hiển nhiên anh ta đã lo lắng, gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng chỉ có thể thông qua tin nhắn này để liên lạc với cô, "Đàm tiểu thư, Thẩm tổng vẫn chưa biết cô rời đi, cô mau trở về đi. Bằng không hậu quả rất nghiêm trọng."

Đàm Dĩnh lãnh đạm nhìn nội dung tin nhắn, liền bấm phím xoá

Cô vô cùng tin tưởng Lê Triệu Khang, đi lâu như vậy rồi mà Thẩm Lương Thần cũng chưa phát hiện, có lẽ đang bị ông ta câu giờ chăng? Cô trước khi đi đã đưa ra yêu cầu cuối cùng với Lê Triệu Khang, nói muốn về quê thăm ba mẹ, vì cô nghĩ ông ta có khả năng giúp cô thực hiện tâm nguyện này

Lần này Đàm Dĩnh không lo lắng, gọi cho Diệp Tử, sau đó liền quăng điện thoại vô thùng rác

Diệp Tử không đầy một lúc liền chạy tới, nhìn thấy cô thì vừa mừng vừa sợ, "Xú nha đầu, lúc trước cậu bảo cậu sẽ không về đây mà, hôm nay sao vậy?"

"Tớ nhớ ba mẹ." Đàm Dĩnh khẽ cười, ngữ khí tự nhiên.

Diệp Tử cũng không chút hoài nghi, dù sao Đàm Dĩnh hàng năm đều trở về thăm cậu mợ. Cô xoa xoa hai má bị cóng muốn đông đá, hơi hơi nhíu mày nói: "Vậy cùng tớ về ở một đêm đi, không lẽ đến nhà rồi còn không vào?"

Đàm Dĩnh cười cười, "Tớ chính là muốn gặp cậu một lần." Lần này từ biệt, về sau cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không, nguyên lai cô rời đi muốn đến một thành phố khác, nguyên nhân chỉ có vậy

Diệp tử liếc cô một cái, "Cậu hôm nay như biến thành người khác ấy"

Đàm Dĩnh cũng không giải thích nhiều, cô bây giờ không đến thăm bác không phải là vì còn ghi hận trong lòng, mà là nhiều người nhiều miệng, lỡ như Lê Triệu Khang hết cách, không phải gây phiền toái cho dượng cô nữa sao?

Cô ôm lấy cổ Diệp tử, thân mật nói: "Tớ cũng chưa ăn gì, đi ăn khuya không?"

Diệp Tử Kỳ quái nhìn cô, luôn cảm thấy đêm nay cô có gì đó lạ lạ, nhưng lại không thể hiểu rõ là tại sao

Đàm Dĩnh lôi cô ấy đến một chợ đêm gần đó, lúc này chợ đêm đang náo nhiệt, khắp nơi là những hàng ăn màu sắc rực rỡ. Cô chọn một quán nhỏ ngồi xuống, kêu vài món ăn đặc sản ở đây

Diệp tử đều bị cô dọa sợ, "Gọi nhiều như vậy ăn hết không?"

Đàm Dĩnh mỉm cười, "Tớ khẩu vị tốt không được a?"

Diệp tử há to miệng, sau một lúc lâu mới nói một câu, "Tớ nghĩ, chắc là cậu không có mang thai đâu đúng không?"

"Đừng trù tớ được không?" Đàm Dĩnh giống như vừa nghe đến điều gì đáng sợ, hận không thể ngước lên trời chửi thề, "Nếu mang thai đứa nhỏ của tên khốn kia, đi chết còn tốt hơn."

"Tớ đâu nói là của ai đâu." Hai tay Diệp Tử bỏ vào túi trong, bị gió đêm thổi cóng đến mức run run, còn không quên liếc mắt trêu ghẹo cô, "Có phải cậu vẫn còn qua lại với anh ta không?"

Bằng không tại sao đã chia tay lâu như vậy, khi nhắc tới có em bé thì lại nghĩ đến người đàn ông kia?

Đàm Dĩnh cắn chiếc đũa giả ngu, vừa lúc ông chủ quán đem dĩa rau lên, cô cầm lấy chiếc đũa liền gắp đồ ăn, cuối cùng một bàn đầy món ăn chỉ động đũa được vài miếng

"Thật lãng phí." Diệp Tử lẩm bẩm, cầm chiếc đũa cùng ăn, bỏ một miếng rau vào miệng, "Khi còn nhỏ ba cậu hay đưa cậu tới đây, mỗi lần cậu phải ăn đến khi căng bụng mới thôi."

Đàm Dĩnh cúi đầu không nói gì, hốc mắt lại từng chút một bắt đầu trở nên chua xót không thôi.

Hồi ức tốt đẹp của cô nhiều như vậy, dường như bây giờ ở đây cô mới có thể quên đi những chuyện xấu xí trong quá khứ, nhưng cũng vì như vậy mới có thể nhớ về ba lúc cô còn nhỏ, nhớ rõ anh tốt thế nào, yêu thế nào. May mắn thay những hồi ức xa xỉ này của cô không bị biến mất

Nhìn trên bàn mỗi một món đặc sản, Đàm Dĩnh đều ghi nhớ hương vị ở trong lòng, đây đã từng là hương vị tuổi thơ của cô, kể từ đó có một thời gian cô rất ít khi tới đây

Về sau xa quê hương, lại bắt đầu một cuộc sống mới

................ edited by Khuynh Lâu..............

Hai người không đầu không đuôi hàn huyên nửa ngày, Diệp tử như trước vẫn chưa từ bỏ ý định, "Cậu muốn ở khách sạn hả, cậu đâu có phương tiện đi lại. Không sợ gặp trộm à?"

Đàm Dĩnh chẳng an toàn chút nà, đến một nơi xa lạ cũng gần như không dám ngủ một mình, cô ấy càng nghĩ càng lo lắng, mỗi khi nhìn người chị em này cô đều cảm thấy lo lắng như vậy

Mà cũng chẳng sợ Diệp Tử hù doạ, Đàm Dĩnh cũng không phản ứng chút nào, ngược lại khẽ cười, dùng sức ôm chặt cô ấy, "Chị thân mếm, cậu phải sống cho thật tốt, lấy chồng sớm một chút, đừng kén quá."

"Làm chi?" Diệp tử ghét bỏ đẩy cô một cái, "Lại nói chuyện này nữa làm tớ thiệt mất hứng"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!