Nhưng mà người đàn ông như Thẩm Lương Thần, dù trên mặt lửa giận đã thiêu đốt phừng phừng, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu. Anh chậm rãi đi về hướng hai người, cực kì bình tĩnh mà thận trọng
Đàm Dĩnh nhìn anh, thân anh cao ngất ngưỡng đầy cương trực làm cô hoang mang. Hên là Trình Quý Thanh nắm chặt bả vai cô, giống như tiếp cho cô sức mạnh vô hình để an ủi cô
"Dương Hằng nói em đã đi rồi, hoá ra là đói bụng." Thẩm Lương Thần tự nhiên nhìn Đàm Dĩnh, nói chuyện rất chậm, "Sao không chờ anh cùng đi?"
Đàm Dĩnh cắn chặt răng, vừa định nói chuyện, Trình Quý Thanh ngăn cản cô, đáp phi sở vấn, "Không ngờ ở nơi hoang vu này cũng có thể 'Gặp lại nhau', thật đúng là có duyên."
(đáp phi sở vấn: nói một đằng trả lời một nẻo)
Thẩm Lương Thần tựa như không nghe được ý châm chọc trong lời nói đó, "Ở đây an ninh không tốt, tôi lo cô ấy gặp chuyện không may, cho nên Dương Hằng nhờ bạn bè hỏi thăm... Cậu có biết, Tiểu Nam bị mù đường mà."
Lời nói nửa thật nửa giả, giải thích lí do anh xuất hiện tại đây thật hoàn mỹ không tì vết làm sao, Đàm Dĩnh hiện tại càng ngày càng không lường trước được người này, quả thực thật đáng sợ!
Cô vốn có vóc dáng nhỏ xinh, bây giờ cả người đều núp sau lưng Trình Quý Thanh, hình ảnh kia thật sự rất chói mắt. Thẩm Lương Thần cúi xuống đánh giá cô, con ngươi thâm trầm như băng gợn sóng mãnh liệt, nở nụ cười, mà ánh mắt đóng thành băng, "Nếu em đói bụng, chúng ta cùng nhau ăn cơm trước nhé."
Nói với Đàm Dĩnh, nhưng mỗi lần nói anh đều nhìn Trình Quý Thanh, đối phương cũng bất động thanh sắc mỉm cười, "Được, ăn cơm trước."
Ba người cùng ngồi xuống, Đàm Dĩnh theo bản năng lựa chọn chỗ ngồi cạnh Trình Quý Thanh, nhưng ngồi ở vị trí này càng làm biểu cảm trên mặt Thẩm Lương Thần thêm rõ ràng. Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, sắc tròng càng tối, hiển nhiên là rất bất mãn đối với hành động này của cô
Đàm Dĩnh giả vờ không thấy, cầm menu che mặt, nhưng tâm lý vẫn rất bất an. Cơm nước xong thì sao đây, cô căn bản tưởng tượng không nổi ——
"Đói bụng đến mức ôm menu gọi một mình vậy à?" Trình Quý Thanh cười ngăn hành động của cô, nhẹ nhàng đem menu để lại trên bàn, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Ánh mắt như vậy ngầm nói cho cô biết, "Có anh em không cần sợ". Đàm Dĩnh hơi mím môi, bình tĩnh lại rồi bắt đầu gọi món ăn.
Thẩm Lương Thần rõ ràng ngồi xem hai người diễn trò "Liếc mắt đưa tình", hên là anh mang bao tay lông dê, nếu không sẽ phát hiện khớp ngón tay anh đã dùng sức tới nỗi trắng bệch. Nhưng trên mặt anh vẫn không biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh.
Mà Đàm Dĩnh cũng không nhìn anh, nghiêng đầu cùng Trình Quý Thanh nói chuyện phiếm, "Anh có ăn cay không? Nghe giọng điệu anh chắc là người Tứ Xuyên."
"Có chứ." Anh nói xong lại mỉm cười nhìn về phía Thẩm Lương Thần, "Lương Thần, tôi nhớ rõ khẩu vị anh rất thanh đạm."
"Không sao." Thẩm Lương Thần tùy ý giơ giơ tay, cười sâu, "Anh là khách, nhường anh đấy."
"..." Mí mắt Đàm Dĩnh hung hăng giật giật, da mặt người này thật quá dày
.............. edited by Khuynh Lâu.............
Cô quả thật rất "nhường nhịn" Quý Thanh, tất cả món ăn đều là món cay, đặt đồ ăn lên thì sắc mặt Thẩm Lương Thần càng phấn khích. Anh chậm rãi tháo bao tay, cầm đũa thì khóe miệng như thường hơi nhếch lên, "Rất được"
Ăn được không ai mà biết, Đàm Dĩnh cũng mặc kệ anh, thản nhiên ngồi ăn, không ăn no thì không đủ sức đâu
Trình Quý Thanh rót cho cô ly nước, rồi mới từ tốn ăn
Ba người ngồi điềm tĩnh ăn nhưng ai cũng mang tâm trạng, cho nên lúc ăn cơm đều im lặng. Thẩm Lương Thần ăn ít nhất, xem ra vẫn bị sặc ớt, ngồi uống tới mấy ly nước, sắc mặt có chút khó coi.
Chỉ là một trò đùa dai nhỏ, vẫn làm cho Đàm Dĩnh khống không thể khống chế được muốn cười, mà ngẫm lại cô cũng thật không tiền đồ, anh còn làm cho cô khó chịu hơn thế này nhiều. Biểu tình trên mặt cô biến hóa khó lường, nhịn không được trừng mắt nhìn người nọ.
Thẩm Lương Thần vừa lúc cũng đang nhìn cô, hai người ánh mắt giao nhau, anh thế mà nheo mắt cười cười với cô, bộ dạng có chút dung túng
Mà giống như anh biết rõ cô muốn trêu đùa anh nhưng vẫn mặc cho cô làm, chỉ vì làm cho cô vui. Đàm Dĩnh lập tức cứng đờ, làm những đắc ý khi này của cô cũng trở nên vô nghĩa
Dù không muốn, đã hết thời gian dùng bữa, ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng. Bóng đêm bao trùm con phố nhỏ, chỉ còn mấy ngọn đèn nhỏ toả ra ánh sáng vàng leo lét, mà Dương Hằng một thân âu phục màu đen đứng cách đó không xa đang đi về phía này
Đàm Dĩnh bất an nhìn Trình Quý Thanh.
Cô kỳ thật cũng không biết anh đang định làm gì, cô bị Thẩm Lương Thần nắm thóp trong tay, không cẩn thận, có thể trái lại liên lụy cả Trình Quý Thanh.
Trình Quý Thanh ngược lại bộ dáng không sao cả, cười cười với Thẩm Lương Thần đang sóng vai đi, "Nghe nói hôm nay anh đi Lê gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!