Chương 25: Anh hận không thể lập tức xông lên, chặt đứt móng vuốt của tên kia!

Lúc Đàm Dĩnh quay người nhìn Trình Quý Thanh, còn thực không còn hình tượng nấc cục một cái, "Anh, anh đã trở lại."

Thật là một câu nói vô nghĩa, mà tổng biên tập đại nhân vẫn vô cùng phối hợp gật gật đầu, trong mắt tràn đầy là ý cười, "Có muốn uống chút gì hay không?"

Trình Quý Thanh mang cô lên xe, trong xe có hệ thống sưởi, nóng lạnh luân phiên làm Đàm Dĩnh càng khó chịu, không thể dịu bớt được, uống nước của anh cũng không đỡ hơn chút nào

"Không có việc gì đâu, trước đây tôi, mẹ tôi từng nói, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sẽ, sẽ không nấc cục." Đàm Dĩnh nói nghiêm trang, trừng lớn mắt nhìn thẳng lên trời

Trình Quý Thanh ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng, ngón tay khi có khi không gõ tay lái.

Nhưng bây giờ trời chưa tối hẳn, màn trời đâu có ánh trăng, Đàm Dĩnh cảm thấy rất xấu hổ, trước đó qua điện thoại không gặp mặt Trình Quý Thanh, bây giờ hai người ở cùng một chỗ, cô hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải.

Rõ ràng khi nãy có một bụng câu hỏi!

Trong khoang xe cực kì im lặng, nhất thời chỉ còn lại tiếng nấc cục của Đàm Dĩnh, một chút một chút, còn đặc biệt vang dội. Tuy rằng da mặt cô dày, mà tóm lại là con gái, bộ mặt hồng như quả táo.

Trình Quý Thanh bỗng nhiên nghiêng người sang, bởi vì không khí quá mức yên tĩnh, cho nên một khi ai có một chút hành động gì đều vang lên tiếng động, Đàm Dĩnh lập tức quay đầu nhìn anh, kết quả là thấy mặt anh cách chính mình càng ngày càng gần.

Cô sợ tới mức ngay cả hô hấp đều dừng lại, hai tay hoàn toàn không biết nên để như thế nào, nhưng cô còn nhớ cô đã đưa tay ngăn cản anh, "Tổng biên tập!"

Trình Quý Thanh dừng ở vị trí rất gần cô, khí tức nồng đậm nam tính phả vào mũi cô, anh cười, "Đừng sợ, anh chỉ giúp em thôi"

Quả nhiên bị anh doạ như vậy, Đàm Dĩnh quả thật không nấc cục nữa, nhớ rõ trước đây xem tình tiết này trong tiểu thuyết, lúc ấy cô thiếu nữ dó liền bị nam chính bắt làm tù binh, nhưng trước mắt cô giờ là Trình Quý Thanh...

Thấy cô nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Trình Quý Thanh hơi hơi nhíu mày, "Có lời muốn hỏi anh?"

Không biết vì cái gì, cô theo bản năng nguyện ý tin tưởng Trình Quý Thanh, vì thế bật thốt lên liền nói: "Tôi nghĩ đến một vài việc, có chút mơ hồ, nhưng cơ bản có thể xác định rõ ràng."

Trình Quý Thanh thần sắc dừng một chút, "Em nói đi"

"Chúng ta quen nhau ở Mỹ, tôi lạc đường gặp được anh?" Chuyện này cô chỉ nhớ đứt quảng, nhưng tóm lại là có chút ấn tượng, chỉ là chi tiết đã trở nên mơ hồ.

Trình Quý Thanh mi mắt giãn ra, ôn hòa cười, "Đúng, lúc anh đến trường cũ diễn thuyết thì gặp được em."

Đàm Dĩnh cắn cắn môi, cẩn thận nhìn anh, "Vậy thì vì sao gặp lại, anh không nói chuyện chúng ta quen nhau?" Thậm chí dựa vào cách nói của Thẩm Bảo Ý, quan hệ của bọn họ có khả năng càng thân mật hơn so với trí nhớ của cô hay sao?

Vấn đề này Trình Quý Thanh cũng không suy nghĩ lâu, như là đã sớm đem đáp án nghĩ xong, "Bởi vì anh tin, cho dù gặp lại, em vẫn sẽ yêu thích anh như trước"

"..."

Không thể không thừa nhận, câu này so với cô là một câu nói gây chết người, đặc biệt do một người nam nhân như vậy nói ra. Mà lúc này Đàm Dĩnh nhìn anh, ngoại trừ xấu hổ vẫn là xấu hổ

Cô thật sự không nhớ rõ tại sao sau này hai người phát triển đến bước kia, nếu như lúc trước quyết định ở cùng một chỗ, mà cô ba năm nay ——

Thấy biểu tình cô ngưng trọng, Trình Quý Thanh giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: "Nhớ không ra cũng không sao, anh ở đây, không có thay lòng đổi dạ. Còn em? Muốn quay về sao?"

m Dĩnh không biết trả lời đối phương như thế nào, cô nghĩ có lẽ ba năm trước mình thật sự có động tâm, ở tuổi đó, gặp được người tốt như vậy... Nhưng cô chắc chắn không nhớ rõ lựa chọn lúc đó của mình, tựa như bây giờ, giống như không biết trả lời như thế nào

Nam nhân như vậy, cô lại vũ nhục tình cảm của anh, lòng anh tràn đầy hết sức chân thành, mà cô chưa đủ thuần túy.

Cô khó chịu nhìn anh, "Xin lỗi, hiện tại tôi rất loạn, ở tình huống như vậy cùng anh cùng một chỗ, tôi sẽ cảm thấy chính mình rất kém cỏi."

Trình Quý Thanh đã sớm liệu được cô sẽ trả lời vậy, tim xẹt qua một tia chua xót, lại vẫn là cười nhạt nói: "Không sao, ba năm nay chờ, không kém lúc này. Anh nghĩ bây giờ em rất muốn thoát khỏi anh ta"

Đàm Dĩnh ngẩn ra, bàn tay đặt trên đầu gối dùng sức nắm chặt

"Anh ta không thích hợp với em." Trình Quý Thanh khởi động xe, biểu tình ẩn nấp tại đen tối trong bóng đêm, thanh âm lại sáng sủa, "Anh ta vĩnh viễn chỉ chính anh ta, năm đó như vậy, hiện tại cũng như vậy."

Đàm Dĩnh mờ mịt quay đầu, "Năm đó tôi cũng muốn thoát khỏi anh ta sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!