Chương 83: (Vô Đề)

Trước đây mục tiêu của Hoàng đồng học, là thi được vào đại học tốt nhất.

Nhưng cũng chỉ là như thế, còn sau này tiếp tục ra sao, cậu cũng chưa biết.

Nhưng mà bây giờ, cậu lo lắng đợi kết quả thi được công bố, chỉ vì muốn làm học đệ của người này, muốn cùng anh đi tiếp con đường phía trước.

Cậu biết mình vẫn ngốc nghếch không có tiền đồ như trước đây, nhưng những thứ cậu muốn làm, vốn cũng không nhiều.

Đã đến lúc rồi, Hoàng đồng học nắm chặt tay Đàm Tử Dực. Đàm Tử Dực cười nói:

"Không cần lo lắng như thế, anh bị em làm cho hồi hộp lây đây này."

Hoàng đồng học bình thường không bỏ qua câu nói nào của anh, nhưng lần này như là không nghe thấy, vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Cậu nói:

"Học trưởng, em sợ lắm."

Không cần sợ,Đàm Tử Dực nói,

"Có khi, em lại thi được cả trường tốt hơn ấy, đến lúc ấy cả anh và em cùng đi."

Ý của Hoàng đồng học không phải cái này, nhưng cậu chỉ là nhìn học trưởng, mím mím môi.

Từ nhỏ Hoàng đồng học đã mình không thông minh, rất bình thường.

Người khác có thể ngay lập tức nhớ kỹ thơ cổ, cậu phải học đi học lại rất nhiều lần, người khác có thể sử dụng linh hoạt công thức đã học, cậu phải tận một thời gian dài rất lâu mới dùng quen.

Mỗi ngày mẹ của cậu đều nói cậu là tên rác rưởi, là con ghẻ, chỉ là đồ ăn hại – nên cậu mỗi ngày đều không ngừng nỗ lực, muốn chứng minh cho bà xem mình không có vô dụng như mẹ nói.

Cậu nhìn màn hình.

Điểm trên đó, cậu nhìn đến hơn một phút cũng không có phản ứng.

Đàm Tử Dực cười, vuốt ve Đại Hoàng đang nằm nhoài trên đùi anh, cũng không nói gì, không làm phiền người ở bên cạnh, nhưng lén lút thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng coi như trời mưa xong nắng đã trở lại rồi.

Hoàng đồng học nói:

"Học trưởng, không phải em nhìn lộn đó cứ ạ? Số căn cước nhập đúng chưa, có nhầm lẫn tên không vậy?"

Đàm Tử Dực đuổi Đại Hoàng từ trên đùi của mình xuống, kéo Hoàng đồng học vào lòng mình.

"Muốn chút kích thích cho trở lại hiện thực không?"

Há?

Hoàng đồng học sững sờ, lại bị đè ra hôn, càng hôn càng thấy mê muội.

"Điểm em cao hơn điểm sàn nhiều lắm luôn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này anh lại phải tiếp tục quan tâm học đệ này rồi."

Chỉ một câu nói như vậy, Hoàng đồng học khóc.

Cậu ôm học trưởng khóc, khóc cho bao nhiêu đau khổ uất ức kìm nén bao năm nay, cũng khóc cho một tương lai vẫn còn đang đợi ở phía trước.

Đàm Tử Dực vỗ về khe khẽ lưng của cậu nói:

"Thấy chưa, ông trời không bạc đãi người có cố gắng, em tốt như vậy, lão nhân gia sau này sẽ đối xử với em thật tốt."

Hoàng đồng học chui trong lòng anh, gật gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!