Hoàng thị nhận được tin tức cuống quít chạy tới, chỉ thấy Đại Trân mê man nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, mặt đỏ bừng, nhất thời vô cùng lo lắng. Bà duỗi tay sờ trán Đại Trân, lòng bàn tay nóng rực, sắc mặt Hoàng thị tái nhợt,
"Tại sao lại nóng như thế này? Đại phu, mau đi mời đại phu tới đây."
"Buổi tối hôm qua bé đã làm gì?" Hoàng thị vừa vội vã đắp khăn lông ướt hạ nhiệt độ cho Đại Trân, vừa hỏi Tiểu Đạo: "Ngươi có nghe thấy gì trong phòng không?"
Tiểu Đạo chân tay luống cuống lắc đầu, "Không…… Không nghe thấy ạ, buổi sáng có nghe thấy đại nương tử đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, dường như rất sợ hãi, giống như là gặp ác mộng."
Nàng ta nói xong ngay cả bản thân cũng cảm thấy không có khả năng, thân thể của đại nương tử luôn rất tốt, mấy năm nay chưa bao giờ bị bệnh, hôm qua còn tung tăng nhảy nhót, hôm nay đột nhiên ngã xuống, Tiểu Đạo cũng bị dọa cho choáng váng.
"Ác mộng?
"Trong lòng Hoàng thị khẽ động, chẳng lẽ bị thứ bẩn thỉu gì đó ám vào. Trước kia Hoàng thị không phải là người mê tín, nhưng khi chuyện xuyên qua thời không xảy ra trên người mình, bà không muốn tin cũng không được. Bây giờ Đại Trân tự nhiên bị bệnh như vậy, khiến bà không khỏi suy nghĩ lung tung."Phu nhân, người làm sao vậy?
"Tiểu Đạo thấy Hoàng thị lặng im suy nghĩ, có hơi lo lắng hỏi. Hoàng thị đột nhiên bừng tỉnh, lắc đầu, suy nghĩ một lát lại ra lệnh:"Mời Hứa ma ma mời tới đây."
Khi Hứa ma ma tới, đại phu cũng đi theo vào phòng, cẩn thận bắt mạch, lão đại phu nhíu mày. Trái tim của Hoàng thị cũng nhảy lên, lo lắng hỏi: "Đại phu, thế nào rồi, con bé bị làm sao vậy?"
Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu, vẫn nhíu chặt mày, "Chuyện này…… Lão phu không dám nói. Theo lý, mạch này không có gì khác thường, đáng lẽ là không có vấn đề gì, vị nương tử này lại mê man không tỉnh thật sự rất kỳ lạ.
"Hoàng thị nghe vậy càng cảm thấy hẳn là Đại Trân bị bóng đè, thấy đại phu không nói gì nữa, liền gật gật đầu ra hiệu cho Tiểu Đạo, bảo nàng ta mời đại phu ra ngoài, chỉ để lại Hứa ma ma, nói ra suy nghĩ của mình cho bà ta nghe. Hứa ma ma cũng là người thấy nhiều biết rộng, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ cảm thấy bất ngờ là tự dưng Đại Trân bị bóng đè."Chẳng lẽ là do phong thuỷ trong phòng có vấn đề?"
Hoàng thị lo lắng sốt ruột hỏi: "Lúc trước ở kinh thành vẫn rất tốt, tại sao vừa đến Thiên Tân lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ phòng ở có vấn đề?"
"Đây không phải là lần đầu tiên Đại nương tử ở đây." Hứa ma ma nhắc nhở nói:
"Lần trước đến Thiên Tân cũng ở đây, nhưng lần đó không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, xây nhà là chuyện lớn, Đại gia làm sao có thể lơ là được, chắc chắn đã tìm người xem qua, sẽ không có thứ dơ bẩn gì bị giấu đi."
"Lần trước không phải có Đại gia đi cùng đó sao?"
Hoàng thị nói: "Đàn ông dương khí nặng, những thứ dơ bẩn đó cũng không dám lại gần người." Bà nói xong lại cảm thấy hình như mình hơi nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ một lát, lại nói: "Ở Thiên Tân có cao tăng nào nổi danh không, ngươi đi hỏi thăm nghe ngóng xem có ai không, rồi mời người đó về đây coi thử."
Hứa ma ma hơi khó xử,
"Nô tỳ thật sự không quen đường xá ở Thiên Tân, chi bằng nhanh chóng sai người quay về kinh thành mời người tới đây. Nghe nói sư phụ Minh Thông của chùa Mặc Cốc ở ngoại ô kinh thành cũng có chút năng lực, hay là đi mời ông ấy tới đây?"
"Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi, nhanh đi."
Từ nhỏ đến lớn mấy đứa bé trong nhà luôn khiến bà rất yên tâm, ngay cả cặp song sinh nhỏ tuổi nhất cũng chưa bao giờ bị bệnh, hay gây chuyện, bây giờ Đại Trân lại bị như vậy, Hoàng thị chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Đại phu cũng không có ích gì, trong thời gian ngắn Hoàng thị cũng không còn cách nào khác, đành phải túc trực ở bên giường Đại Trân từ sáng đến tối.
Đại Trân vẫn hôn mê nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, miệng khô nứt nẻ, dường như đã bị sốt cao mất nước, Hoàng thị vô cùng đau lòng, cứ tầm nửa tiếng là lại đút cho nàng một chút nước uống. Đến buổi tối, Đại Trân lại bắt đầu nói mê sảng, tiếng nói rất nhỏ, lẩm bẩm lầm bầm, không biết đang nói cái gì.
Trong lòng Hoàng thị hoảng hốt, tiến đến gần hơn để cẩn thận lắng nghe, cuối cùng láng máng nghe được mấy chữ, trên mặt hiện lên vẻ dở khóc dở cười, cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn viết thư gửi cho Tân Nhất Lai.
Bên phía sơn trang nghỉ mát đang rất hỗn loạn, tuy rằng tất cả phản tặc đã phải đền tội, nhưng Thái Tử điện hạ lại bị ám sát, bị thích khách đâm một kiếm, tuy rằng không đâm vào chỗ hiểm, nhưng trên thân kiếm lại có độc, Thái Tử trúng độc đến nay vẫn chưa tỉnh, các ngự y bận rộn đến mức người ngã ngựa đổ, nhưng vẫn không thể làm cho Thái Tử tỉnh lại.
Là một trong những người có thể coi là kiên định với đảng Thái Tử, Tân Nhất Lai cũng rất là quan tâm đến sống chết của Từ Canh, tuy rằng Từ Canh mơ ước con gái nhà mình, đã nhiều lần ông muốn hung hăng giáo huấn hắn, nhưng bây giờ nghe thấy tính mạng của hắn như chỉ mành treo chuông, trong lòng Tân Nhất Lai vẫn cảm thấy lo lắng.
"Vẫn còn chưa tỉnh sao?"
Thụy Hòa vào phòng, Tân Nhất Lai vội vàng hỏi: "Bên phía Thái y có tin tức gì không?"
Thụy Hòa lắc đầu, "Mấy ngày nay nhìn bệ hạ giống như đã già đi mười tuổi, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ bệ hạ sẽ không chịu nổi."
Cũng may vừa xảy ra chuyện ám sát, Hồng Gia Đế đã nhanh chóng quyết định giam lỏng Tuệ Vương, mặc kệ ông ta có hô to oan uổng như thế nào, Thái Hậu có khóc lóc kể lể ra sao, Hồng Gia Đế vẫn làm như không nghe thấy.
Hai ngày nay, những người phụng mệnh điều tra đã lập tức tra hỏi thích khách từ chân tơ đến kẽ tóc, những người này vốn dĩ chính là do Tuệ Vương phái đến, cho dù không phải là ông ta, Hồng Gia Đế cũng có cách đổ chuyện này lên đầu ông ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!