"Ngươi thật sự đã nhìn thấy?" Hôm nay Cố Hưng cảm thấy hắn ta giống như đang nằm mơ vậy, mọi người trong Tân gia thay đổi thì không nói, đến cả vài tiểu oa nhi trong nhà cũng cực kỳ hung mãnh, Tân Thụy Hòa cũng thôi đi, dầu gì cũng là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, văn võ song toàn cũng không quá kỳ lạ, nhưng vừa rồi có thuộc hạ đến báo, trong Tân gia có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi kia vóc dáng còn chưa nẩy nở thế nhưng cũng đã cầm dao đâm người – – đây là do ai dạy dỗ!
"Đúng là như vậy."
Phó tướng Lê Bằng gật đầu nói: "Thuộc hạ cũng giật mình, tiểu cô nương nhà chúng ta mặc dù cũng múa dao lộng kiếm, nhưng không ai có thể to gan như vậy, cũng không biết Tân gia dạy dỗ như thế nào, thuộc hạ vô cùng bội phục."
Bằng hữu đứng bên cạnh trêu ghẹo nói: "Nha đầu kia của nhà các ngươi không có gặp trường hợp như vậy. Nếu thật sự tính mạng sắp không còn, chắc chắn cũng sẽ động thủ."
Cố Hưng xoa xoa cằm, "Tân gia là thư hương môn đệ."
Mặc dù là thế gia đại tộc đều chú ý đến văn võ song toàn, nhưng chân chính làm được lại chỉ có rất ít, có thể miễn cưỡng cưỡi ngựa bắn cung đã không dễ, lại càng không cần phải nói lấy dao đâm người, hơn nữa còn là một vị cô nương!
Cố Hưng bỗng nhiên phát hiện mình không hề hiểu rõ Tân gia.
Nhưng mà, nếu nói như vậy, thì việc Thái tử điện hạ cảm thấy hứng thú với Tân gia như thế cũng không phải là kỳ quái.
Bọn họ hộ tống mọi người trong Tân gia đến mười dặm sườn núi ngoài kinh thành mới cáo từ rời đi, Tân Nhất Lai chuẩn bị hậu lễ trình lên, Cố Hưng cũng không từ chối.
… …
Quan hệ giữa Tân thái phó và nhi tử không được tốt, tất nhiên người có địa vị cao sẽ không đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự mình đến bến tàu đón bọn họ, canh giữ trước cửa thành chính là lão quản sự Hồng thúc của Tân gia, từ xa đã nhìn thấy Tân Nhất Lai trên boong thuyền, kích động dùng sức vẫy tay.
"Đại gia ngài đã trở lại."
Hồng thúc mắt đục đỏ ngầu giữ chặt tay Tân Nhất Lai, "Nhiều năm không gặp, nhìn Đại gia đã béo lên không ít."
Ánh mắt Tân Nhất Lai lóe lên, mất hứng quét nhìn Hồng thúc một cái, lại lặng lẽ hít vào một hơi hóp bụng lại, muốn làm cho mình thoạt nhìn trở lên thon gầy và rắn rỏi, "Nào có, chỉ là buổi sáng ăn nhiều, khiến đai lưng bị lỏng ra."
Tân Nhất Lai quyết đoán nói sang chuyện khác, ngoắc gọi mấy đứa bé lại: "Tất cả tới đây gặp mặt Hồng thúc đi."
Hồng thúc thấy mấy tiểu hài tử này ai cũng nhanh nhẹn hoạt bát, lập tức mừng rỡ,
"Các thiếu gia đều đã lớn như vậy, lớn lên thật là anh tuấn nha. Ôi chao, nếu gặp ở trên đường, thật đúng là nhận không ra."
Khi đang nói chuyện, Hoàng thị dẫn cặp sinh đôi đi tới, Hồng thúc thấy thế, càng cười đến híp con mắt lại thành một đường nhỏ, cao hứng đến nỗi không thốt ra được lời nào.
Rời khỏi kinh thành hơn mười năm, không nói tới Đại Trân huynh muội, ngay cả Tân Nhất Lai cũng cảm thấy một mảnh xa lạ. Đi trên đoạn đường này, chỉ thấy trên đường cái người đến người đi, đông như kiến cỏ, so với thành Tô Châu còn náo nhiệt hơn vài phần.
Thường ngày Thụy Xương giống như ông cụ non vậy, lúc này cũng tò mò vén rèm xe lên hết nhìn đông lại nhìn tây, hai con mắt sáng long lanh, cuối cùng cũng có chút ít dáng vẻ nên có của một thiếu niên lang.
Ngược lại cặp sinh đôi vô cùng ngoan ngoãn, lên xe ngựa đã bắt đầu mệt rã rời, đầu gục lên gục xuống, chỉ chốc lát sau đã vù vù ngủ thiếp đi.
Phủ đệ của Tân gia là do tiên đế ban tặng, không lớn lắm, ngược lại địa thế khá tốt, gần cung thành tây, cách hoàng cung Tây Môn chỉ có một khắc lộ trình (khoảng 15p).
Tân gia lão phu nhân mất sớm, Tân thái phó không cưới người khác, nuôi dạy một trai một gái thành người, đại nữ nhi lấy chồng xa ở tận Thái Nguyên, Tân Nhất Lai lại ở bên ngoài hơn mười năm, trước đây phần lớn đầy tớ bên trong phủ đã bị Tân thái phó đuổi ra ngoài, hiện nay trong nhà tổng cộng có hai mươi đến ba mươi hạ nhân, rất là vắng vẻ.
Cũng may Hoàng thị có thể sinh, liên tiếp sinh cho Tân Nhất Lai bốn nam một nữ, trong nhà lập tức trở lên náo nhiệt, Hồng thúc thấy một hàng dài tôi tớ đi theo hầu hạ phía sau, cao hứng đến nỗi không ngừng cười khúc khích.
Bởi vì trước đó đã nhận được tin của Tân Nhất Lai, từ sớm Hồng thúc đã sai hạ nhân quét dọn sạch sẽ trong và ngoài phủ, còn sửa chữa lại Bích La viện mà trước kia vợ chồng Tân Nhất Lai từng ở khi còn sống trong Tân gia, toàn bộ ga giường chăn đệm đổi lại thành đồ mới hết, phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong thức ăn, vừa nghe thấy đám người Tân Nhất Lai vào phủ, lập tức vội vàng dọn dẹp chuẩn bị thức ăn.
Tân Nhất Lai lại không vội dùng cơm, vào nhà nghỉ ngơi và hồi phục lại sức khỏe, lại kêu mấy đứa bé đến chính phòng thỉnh an Tân lão gia tử.
Hôm nay là ngày Tân lão gia tử được nghỉ*, buổi sáng trời còn chưa sáng đã thức dậy, trước tiên đứng ở trong sân đánh một bộ quyền, dùng điểm tâm, rồi sau đó vẫn liên tục ở trong thư phòng đọc sách, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra.
Buổi sáng Hồng thúc đến hỏi mấy lần là có muốn sai người đến bến tàu nghênh đón hay không, từ đấu đến cuối Tân lão gia tử không hề lên tiếng, mà còn tức giận mắng:
"Nó trở về thì trở về, ở đó nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Cũng không phải là Đại lão gia, chẳng lẽ còn bắt lão tử đến đón nó hay sao."
*Từ gốc là hưu mộc: Nghỉ ngơi, phép nhà Ðường, những người làm quan cứ mười ngày thì được nghỉ một ngày gọi là tuần hưu .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!