Tân Nhất Lai cảnh giác đánh giá Thái tử Điện hạ đang chậm rãi đi đến, đã tắm rửa, thay quần áo, đầu tóc cũng được chải gọn gàng, hắn mặc trường bào nửa cũ nửa mới, nhìn bộ dạng thoải mái sảng khoái của Từ Canh, thật sự không giống như là đang cố ý ăn diện.
Có lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều, Tân Nhất Lai đầy bụng hồ nghi, nhưng không vì vậy mà thiếu cảnh giác.
"Điện hạ tới đây làm gì vậy, ở hội quán không được thoải mái sao?"
"Chỉ là ra ngoài đi dạo một lát thôi, nghe nói Tân tiên sinh xây nhà ở đây nên vô cùng tò mò, cho nên mới tới đây nhìn một cái.
"Từ Canh rất nhanh chóng phát hiện ra sự cảnh giác của Tân Nhất Lai, lập tức chột dạ, nhưng ngay cả chính bản thân hắn cũng chưa suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc hắn chột dạ vì chuyện gì. Hắn quyết định giả vờ, lúc nói chuyện cũng cẩn thận hơn nhiều, giống như tùy ý quan sát sân viện một phen, cười đùa nói:"Viện này của Tiên sinh hình như còn chưa hoàn thiện, nhìn hơi lộn xộn."
"Vâng, phòng ở vừa mới được xây xong, gia cụ trong phòng cũng vừa mới được chuyển tới từ trong thành vào hai ngày trước, nhưng vẫn có thể ở được. Rốt cuộc vẫn là nhà của mình, tạm thời không thể so được với hội quán, nhưng ở đây lại thoải mái hơn rất nhiều.
"Tân Nhất Lai vừa nói chuyện vừa dẫn Từ Canh vào phòng khách ngồi xuống. Bọn hạ nhân vội vàng dâng nước trà lên, Từ Canh bưng chén trà lên uống một ngụm, nhận ra đây là lá trà Tân Nhất Lai mang từ kinh thành đến, vị tươi mới sảng khoái, hương thơm như hoa lan. Từ Canh cố nén sự khó chịu trong lòng xuống, vẻ mặt vẫn giống như bình thường, vô cùng khách sáo thỉnh giáo Tân Nhất Lai nói:"Tiên sinh đã chọn được nơi nào để đặt xưởng đóng tàu chưa? Hiện giờ muốn thuê công tượng có thể chế tạo thuyền chỉ sợ không dễ dàng, không biết khi nào có thể khởi công?
Vừa rồi đi trên đường ta có nhìn thấy quân doanh của Cố tướng quân, nguyên một dãy tiểu lâu màu trắng, thật sự là khí phái.
Nghe nói là do Tân tiên sinh dạy bọn họ cách xây phòng ở…
"Tân Nhất Lai quả nhiên là người cuồng công việc, sự chú ý nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một chuỗi dài các vấn đề, trầm giọng trả lời từng vấn đề. Hai người nói chuyện được một lát, thì có hạ nhân đi tới hỏi có muốn dọn cơm lên không, Tân Nhất Lai hơi do dự, sau đó mở miệng giữ Từ Canh ở lại dùng cơm tối. Trong lòng Từ Canh chỉ ước gì, lập tức đồng ý, vừa cười nói:"Đi hai ngày đường, đúng thật là có hơi mệt mỏi. Ta càng mệt mỏi thì lại càng ăn nhiều, lát nữa tiên sinh có nhìn thấy cũng đừng chê cười ta nha."
Quả nhiên Tân Nhất Lai đã buông lỏng, sắc mặt càng thêm hòa ái, "Điện hạ nói đùa rồi, ngài ăn được nhiều là chứng tỏ tay nghề của đầu bếp trong phủ chúng ta rất giỏi, hạ quan vui mừng còn không kịp." Nói xong, lại đứng dậy dẫn hắn đi về phía phòng ăn.
Hai người một trước một sau đi vào phòng, bọn Đại Trân đã sớm ngồi bên cạnh bàn, thấy bọn họ đi vào, Đại Trân và Hồ Trường Cẩm vẫn bình thương, dù sao cũng hay gặp mặt Từ Canh, xem như đã quen thuộc, nhưng hai huynh đệ Hoàng gia lại sợ hết hồn, vội vàng hấp tấp muốn hành lễ, bị Từ Canh vẻ mặt hòa khí ngăn lại, "Cũng không phải là đang vào chầu, không cần phải hành đại lễ đâu, nếu không, sau này ta cũng không dám tùy tiện đến quý phủ của Tân tiên sinh nữa."
Lúc hắn nói chuyện vẻ mặt tươi cười cẩn thận đánh giá huynh đệ Hoàng gia một phen, nếu chỉ nhìn bề ngoài, hai huynh đệ nhà này lớn lên không tệ, mi mục thanh tú, khí độ bất phàm, ánh mắt cũng vô cùng trong sáng, có thể thấy được là những người có tâm tư đoan chính.
Có lẽ do lớn tuổi hơn, nên thoạt nhìn khí chất của Đại lang chững chạc nho nhã hơn một chút, Nhị lang lại có vẻ nhanh nhẹn hơn, giữa hai hàng lông mày rất có linh khí.
Dù cho trong lòng Từ Canh vẫn còn khúc mắc, nhưng lại không thể không thừa nhận hai người này không có chỗ nào để bắt bẻ cả, nếu hắn có muội muội, cũng yên lòng gả nàng cho bọn họ.
Rốt cuộc mọi người vẫn còn nhỏ tuổi, huynh đệ Hoàng gia cũng không phải là người câu nệ, sau khi nói chuyện một lát đã nhanh chóng trở nên thoải mái hơn, thậm chí Nhị lang Hoàng gia còn hưng trí bừng bừng bàn bạc công việc của xưởng đóng tàu với Từ Canh, lại nói: "Nhà chúng ta chỉ là đi theo hưởng chút gió của xưởng đóng tàu mà thôi, dượng nói, xưởng đóng tàu phải bỏ vốn nhiều, thu lãi chậm, nhưng lại ít nguy hiểm, có thể nhìn về lâu về dài, thật sự là rất thích hợp.
Lần này ta cùng với Đại huynh đặc biệt đến Thiên Tân, thứ nhất là vì nâng cao hiểu biết, thứ hai là muốn nhìn xem bên này có đồ gì có thể mua bán không.
Không dấu Thái tử Điện hạ, nói đến Hoàng gia, đại đa số mọi người ở kinh thành đều nghĩ là thế gia đại tộc, chắc là không thiếu tiền xài, nhưng phàm là gia tộc lớn, nhà ai mà không có một đống người, mà chuyện phiền toái cũng nhiều, mấy năm nay đã xuống dốc, dần dần số vào chẳng bằng số ra, hiện nay chỉ dựa vào của gia bảo, nếu không nghĩ ra biện pháp, qua vài năm nữa chắc chỉ có thể uống gió Tây Bắc…"
Hóa ra Hoàng gia Nhị lang vốn định quản lý các công việc lặt vặt trong phủ, ngược lại là một người cầm được thì cũng buông được, gương mặt Từ Canh trên lộ ra nụ cười thật tình thật lòng, "Kẻ nào dám nói không đúng chứ, nếu không phải trong triều thiếu tiền, ta cũng sẽ không rời kinh trong thời điểm mùa xuân se lạnh thế này.
Tuy trong triều có một vài lão già cổ hủ, mở miệng ngậm miệng đều là lời nói của thánh nhân, nói cái gì mà không thể tranh lợi với dân, giống như nếu triều đình không kiếm thì số tiền này có thể rơi vào trong tay dân chúng bình thường vậy.
Nếu Quốc khố trống rỗng, cũng không thể làm được chuyện gì khác, những thứ khác không nói, quân lương sẽ là thứ phải chịu ảnh hưởng đầu tiên, cũng không thể để những binh sĩ vào sinh ra tử phải chịu đói khổ."
Nhị lang Hoàng gia cười nói:
"Điện hạ nói đúng, bởi vì cái gọi là dân giàu nước mạnh, nếu như quốc khố không tràn đầy, Đại Lương Triều chúng ta còn nói gì đến khí phách thịnh thế nữa. Chỉ có điều, những người suốt ngày phản đối muốn chết muốn sống ở trong triều cũng không nhất định đều là những lão già cố chấp, nói không chừng còn có một số kẻ đang ẩn nấp bên trong."
Rốt cuộc hắn vẫn còn trẻ tuổi, trong lòng nghĩ gì thì cứ nói thằng, đổi lại là mấy lão già lọc lõi trong triều tuyệt đối sẽ không bão giờ mở miệng nói những lời này.
Từ Canh lập tức hiểu được hàm ý ẩn bên trong lời nói của cậu ta, nhất thời cảm thấy Nhị lang Hoàng gia vô cùng thú vị, tuy rằng trong lòng hắn vẫn còn cố kỵ Nhị lang Hoàng gia, nhưng từ khi vào nhà đến giờ cũng không thấy Tiểu Tam lang thân thiết với hai huynh đệ bọn họ, trong lòng Từ Canh đã thoải mái hơn nhiều.
Cẩn thận nghĩ lại, trong đám thuộc hạ của hắn thật đúng là đang thiếu người như vậy – – không thể mỗi lần có chuyện cần kiếm tiền cũng phải tự mình ra mặt.
Vì vậy Từ Canh gật đầu cười cười, như có thâm ý nói: "Nhị lang thật sự đã nhìn thấu toàn toàn bộ."
Tân Nhất Lai thấy hắn rất có cảm tình với Nhị lang Hoàng gia, vội vàng nhân cơ hội nói giúp vào:
"Mặc dù đứa nhỏ này đọc sách không xuất chúng, nhưng đầu óc lại cơ trí, xử sự cũng khôn khéo, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ. Nhưng mà trẻ tuổi lại có chỗ tốt trẻ tuổi, cũng mạnh mẽ, có chí tiến thủ hơn so với đám lão già cổ hủ chúng ta."
Sự thật là hiện giờ ông ta đang dẫn dắt một đám binh nhóc, lớn nhất là Thụy Hòa cũng chỉ mới có mười tám tuổi, Hồ Trường Cẩm cũng xấp xỉ tuổi Thụy Hòa, qua năm Từ Canh cũng miễn cưỡng được coi là mười sáu tuổi, lại càng không cần phải nói đến Thụy Xương và Đại Trân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!