Cuối cùng phủ Triệu quốc công và Tạ gia không bị liên lụy, chỉ có hai người là Tạ Diễm và Triệu Nghiên Nghiên bị xử lý, bởi vì Triệu Nghiên Nghiên chỉ là tòng phạm nên được giữ lại tính mạng, bị đày đi Lĩnh Nam.
Đây cũng không phải là do Từ Canh lòng dạ rộng lớn, hay vô cùng khiêm tốn gì, bản thân hắn cũng hiểu rõ, muốn mượn vụ án nhỏ đó để liên lụy đến Tạ gia chỉ là vọng tưởng, đã như vậy, chi bằng dứt khoát buông tay, sẽ thể hiện hắn là người nhân hậu – – trong mấy tháng qua hắn vẫn luôn lấy hình tượng khoan dung độ lượng nhân từ để đối nhân xử thế, nếu đột nhiên trở nên hung hăng, nói không chừng sẽ khiến lũ triều thần suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa, hắn không truy cứu, thì sẽ có người khác truy cứu, các Ngự sử sẽ không bỏ cơ hội nổi danh rất tốt này!
Về phần Triệu Nghiên Nghiên, nàng ta phạm phải chuyện như vậy, coi như hắn không động thủ, còn nhiều, rất nhiều người khác muốn tính mạng của nàng ta, Từ Canh không muốn vì một con chó mà làm ô uế tay mình.
Mặc dù phủ Triệu quốc công là một lũ yếu đuối nhu nhược, đời trước chưa bao giờ giúp hắn được việc gì, nhưng cũng không có hại hắn, về phần trong nhà có một Triệu Nghiên Nghiên đầu óc ngu xuẩn như vậy, ai cũng không ngờ tới.
Tin tức Thái tử gặp chuyện truyền đi, rất nhanh toàn thành đều biết, tuy rằng Thái tử điện hạ nói tốt giúp Tạ gia và phủ Triệu quốc công thoát tội, nhưng dân chúng kinh thành cũng không thấy như vậy, đương nhiên, cũng có thể là có người không muốn cho bọn họ thấy như vậy, dù sao tội danh trên đầu Tạ gia khổng thể rửa sạch ngay được, ngay cả nhà mẹ đẻ của Thái hậu ít nhiều cũng bị dính líu đến, bị người ta lặng lẽ nghị luận.
Một tin tức lớn như vậy, tất nhiên Đại Trân cũng có nghe nói, trong đầu linh quang chợt lóe, kích động nhảy dựng lên, "A, hóa ra là chuyện ngày đó, lúc ấy muội cũng ở hiện trường."
Gân xanh trên trán Thụy Hòa giật giật, "Cái gì?"
"Chuyện là mấy ngày hôm trước, muội và Cố huynh bàn xong chuyện làm ăn, lúc từ Đắc Ý Lâu đi ra, có con ngựa bị kinh hãi đụng phải xe ngựa, muội còn tưởng là chuyện ngoài ý muốn, hóa ra là có người âm thầm chỉ điểm.
Hung thủ kia thật sự là vừa to gan lại vừa ngu xuẩn, ngay cả muội khi ra cửa cũng phải dẫn theo vài hộ vệ thân thủ tráng kiện, thân phận như Thái tử điện hạ, làm sao có thể không dẫn theo thị vệ xuất cung?
Muốn dùng một con ngựa bị kinh hãi để làm hại Thái tử, nhất định là hung thủ này khi ra cửa đã quên mang não."
Trong nội tâm Thụy Hòa mơ hồ cảm thấy có điểm là lạ, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra rốt cuộc là không đúng chỗ nào, cậu vuốt vuốt huyệt thái dương, cảm thấy nhất định là gần đây mình bận đến váng đầu, đầu óc không nghe theo sai bảo nữa rồi.
"… Lúc ấy muội sợ hết hồn, còn ngửi thấy bên ngoài có mùi máu tươi, nhưng mà Cố huynh nói chỉ là giết ngựa, không có ai bị thương…" Đại Trân lải nhải cảm khái một phen, thấy Thụy Hòa nhíu mày không nói một lời, lo lắng hỏi:
"Đại huynh huynh làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái hả? Nếu không thì huynh đi nghỉ ngơi đi."
Thụy Hòa lắc lắc đầu, "Không sao, chỉ là cảm thấy giống như đã quên cái gì đó, nhưng lại nghĩ không ra. Có thể là gần đây quá mệt mỏi."
Đại Trân vốn muốn nhờ Thụy Hòa đặt tên cho tiệm tạp hóa của nàng, thấy thế cũng ngại ngùng mở miệng, chỉ săn sóc khuyên nhủ: "Đại huynh huynh cũng đừng quá liều mạng, không nên chuyện gì cũng tự mình làm, nếu không, cho dù có thể làm được cũng vô nghĩa.
Huynh còn nhớ a cha từng kể cho chúng ta nghe chuyện xưa của Gia Cát Lượng không, tể tướng Gia Cát có bản lãnh lớn, cuối cùng biến cuộc sống của bản thân trở nên mệt mỏi, đến khi ông ta chết đi, khiến Thục quốc ngay cả người thừa kế cũng không có, đây không phải là vừa hại người vừa hại mình sao.
"Đại Trân biết rõ tính tình của Thụy Hòa, cậu là người chuyện gì cũng theo đuổi sự hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép chính mình có bất kỳ sai lầm nào, vì vậy tuy Thái tử và Cố Văn được thoải mái, nhưng Thụy Hòa lại mệt mỏi gần chết, Đại Trân thật đúng là không phục giùm cậu. Thụy Hòa cười khổ,"Theo như lời muội nói, thì ta có lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu đi, vừa mệt mỏi lại còn không được một lời tốt đẹp."
"Muội là đang oán hận Thái tử điện hạ quá phận, tại sao có thể đẩy hết mọi việc lên người huynh chứ."
Thụy Hòa làm động tác chớ có lên tiếng với nàng, đè thấp giọng nói: "Lại dám nói Thái tử điện hạ không đúng, cẩn thận tổ phụ mắng muội."
Tân thái phó bảo vệ Thái tử điện hạ đây là chuyện ai ai cũng biết, dù sao cũng chỉ có một nguyên tắc, đó là chỉ có Thái tử điện hạ được phép mắng người khác, người khác không thể nói nửa câu không tốt, nếu không sẽ nổi giận đánh người.
"Muội đâu có dám, chỉ là lo lắng huynh thôi."
Đại Trân che miệng cười, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cậu, mếu máo, "Huynh xem huynh gầy đi rồi này. Gầy rất khó coi."
"Người ta còn nói ta càng thêm anh tuấn tiêu sái đó." Thụy Hòa không phục, ánh mắt Đại Trân sáng lên, tò mò hỏi:
"Ai nói? Là nương tử nhà ai vậy, muội có biết không?"
Thụy Hòa dở khóc dở cười, "Tiểu nha đầu muội sao lại bát quái như vậy, cẩn thận người ta nói muội là bà tám. Cả ngày ta ở phủ Chiêm sự ngay cả cửa cũng không ra, làm sao gặp được tiểu nương tử gì đó chứ."
"Vậy nhất định là trưởng bối nhà cô nương nào đó thay mặt nhìn thử." Đại Trân nghiêm trang nói: "Nếu không vô duyên vô cớ trái lương tâm khen huynh anh tuấn làm chi."
"Trái lương tâm chỗ nào, ta không anh tuấn tiêu sái sao? Muội đã nhìn thấy lang quân nhà nào dễ nhìn hơn đại huynh của muội chưa?"
Đối với bề ngoài của mình, Thụy Hòa vẫn rất là tự tin, mọi người nhìn thấy cậu đều nói cậu lớn lên rất giống Tân thái phó lúc còn trẻ, năm đó Tân lão gia tử dựa vào khuôn mặt mới miễn cưỡng từ nhị giáp chen đến Thám hoa, có thể không xuất chúng sao – – đương nhiên, Tân lão gia tử tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Thụy Hòa vốn chỉ thuận miệng nói, cười giỡn mà thôi, không ngờ Đại Trân thật sự cẩn thận suy nghĩ, một lát sau, nàng đặc biệt nghiêm túc nói: "Nếu chỉ luận ngũ quan, đại huynh đích xác là số một số hai, rất ít người có thể so sánh, nhưng muội cảm thấy Đại lang của Cố gia cũng vô cùng có phong độ, nếu hai người các ngươi đứng chung một chỗ, chỉ sợ khó phân thắng bại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!