Chương 62: Hành vãng Giang Nam

Khi bọn họ từ Quỳnh Quan xuất phát đến được Cảnh Châu ngay vào tháng ba, đây cũng là thời khắc cảnh xuân Giang Nam rực rỡ đẹp nhất.

Nguyên Bảo đã tròn bốn tuổi, thế nhưng hiện tại chính là lần đầu tiên được rời khỏi biên quan. Dọc theo trên đoạn đường đi, nhóc con nhìn thấy cái gì cũng trừng mắt trầm trồ khen ngợi, bộ dạng đâu đâu cũng thấy mới lạ hệt như một nhóc đầu đất, đến khi đến được Giang Nam cảm thấy hoa mắt ngạc nhiên không thôi. Đừng nói là nhóc con, mà ngay cả Chúc Vân Cảnh cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cảnh xuân rực rỡ, chim oanh ngàn dặm líu lo ở vùng đất Giang Nam này.

Nhà dòng họ ngoại của Hạ Hoài Linh chính là nằm tọa lạc bên một bờ sông xanh biêng biếc.

Đã đến nay thì đương nhiên bọn họ phải đi đến nhà ngoại tổ bái phỏng thăm hỏi rồi. Ngoại tổ gia của Hạ Hoài Linh mới vừa qua tuổi lục tuần, thế nhưng thân thể vẫn vô cùng khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, lại còn hết sức hiếu khách, ba ngày trước vừa nghe nói bọn họ muốn tới liển phái người quét dọn sạch bóng cái sân, hiện tại mặc dù đang trong kỳ quốc tang không thể mở tiệc, thế nhưng mọi người cũng dồn hết sức mình chuẩn bị một bữa ăn gia đình thân mật để cho bọn họ  đón gió tẩy trần*.

— Đón gió tẩy trần: bày biện thiết đãi khách từ phương xa đến thăm.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Chúc Vân Cảnh gặp người nhà Hạ Hoài Linh, nên trong lòng có chút bồn chồn không yên. Cũng may người bên ngoại của Hạ Hoài Linh đã ngấm ngầm biết được thân phận thực sự của hắn, mà thật ra cái thân phận giả hắn đang mang trên người này cũng là do đại cữu của Hạ Hoài Linh giúp cho, thành thử ra mọi người ai nấy đều tỏ ra vô cùng khách sáo với hắn, nhưng vẫn không mất đi sự thân thiết vốn có của người một nhà, khiến cho Chúc Vân Cảnh cũng dần thả lỏng.

Hạ Hoài Linh cười nói: "Tước nhi có chuẩn bị quà lễ ra mắt cho các vị trưởng bối, kính xin mọi người vui lòng nhận."

Chúc Vân Cảnh gọi người mang lễ vật lên, mọi thứ đều là đặc sản ở biên quan, phía nam ít khi thấy được: "Không biết ngoại tổ phụ cùng các vị cữu cữu, cữu mẫu thích gì nên đành tùy tiện chuẩn bị chút quà, chút lễ mọn này coi như tấm lòng kính ý."

Theo lý thuyết nếu các vãn bối lần đầu tiên đến bái phỏng, thì các vị trưởng bối nên là người đưa ra lễ xem như quà ra mắt. Chúc Vân cảnh quả thật có tâm, còn mang đến rượu đậm biệt được chưng cất đậm hương vị Quỳnh Quan, ngoài ra còn có thêm mấy đồ da lông, cùng một bộ trang sức mang đậm phong cách dị vực cho nữ nhân trong nhà. Tất cả tính ra cũng không phải những món đồ đắt tiền gì, thế nhưng vô cùng mới mẻ. Một đám các vị trưởng bối cũng vui cười hớn hở nhận lấy.

Nhìn Chúc Vân Cảnh hòa hợp thân thiện, không có chút làm giá cách xa nào càng khiến cho bọn họ bất ngờ, đã thế trong lời nói còn vô cùng thân mật nữa.

Nói qua nói lại một hồi sao, các vị trưởng bối liền dời sự chú ý lên người Nguyên Bảo. tên nhóc này thấy ai cũng xa lạ mới đầu còn hơi bỡ ngỡ, nhưng trời sinh nhóc chính là một người hòa đồng. Tổ phụ lúc này cầm khối bánh ngọt cười híp mắt trêu nhóc, nhóc liền quay đầu lại nhìn Chúc Vân Cảnh một chút rồi mới chần chừ bước qua, sau đó được lão nhân gia ôm lên ngồi trên đùi.

Nhóc con vừa được gặm bánh ngọt lập tức trở nên hớn hở, miệng cũng bắt đầu dẻo ngọt hơn cả loại mật nào.

"Nguyên Bảo ạ, con tên là Nguyên Bảo, bởi vì cha nói con là bảo bối đắt tiền nhất thế gian này."

"Nơi này đẹp quá chừng, con thích lắm, cha cũng thích nữa."

"Miếng bánh ngọt này ngon quá đi, con có thể lấy thêm miếng nữa cho cha được không ạ? Không, con muốn hai miếng, con còn phải cho phụ thân nữa."

Tất cả mọi người đều bị mấy lời nói trẻ con của Nguyên Bảo khiến cho không thể nhịn cười, làm cậu nhóc đỏ bừng cả mặt, nhào vào lòng tổ phụ.

"Đứa nhỏ này giống y như đúc Hạ Hoài Linh khi còn bé, đều cực kỳ thông minh lanh lợi."

Không biết câu nói này là của vị trưởng bối nào, mọi người nghe vậy bắt đầu dồn dập phụ họa thêm kể ra mấy chuyện lúc trước. Chúc Vân Cảnh quan sát Hạ Hoài Linh, đại khái là do không ngờ tới Hạ Hoài Linh khi còn bé lại có cá tính như vậy.

Hạ Hoài Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lão nhân gia chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi còn tưởng là thật sao.

Ngày đó bọn họ quyết định nghỉ ngơi ở nhà ngoại tổ của Hạ Hoài Linh cũng như dự định sẽ ở đây dăm ba ngày. Nhân số bên ngoài Hạ Hoài Linh khá đồng, những đứa trẻ cùng trang lứa với Nguyên Bảo có đến tận mười mấy người. Nguyên Bảo lần đầu tiên được chơi cùng bạn xêm xêm tuổi mình, thành ra cũng nhanh chóng làm thân với đám ca đệ tỷ muội, căn bản không cần hai người họ bận tâm.

Chúc Vân Cảnh nhìn con trai mình chạy đùa tưng bừng trong đám nhóc liền cười hỏi Hạ Hoài Linh: "Không bằng chúng ta cứ để nó ở nơi này luôn đi

".. Không tới ba ngày ngươi mà không khóc thì nó sẽ khóc."

Chúc Vân Cảnh: "Vì sao ngươi không khóc?"

Hạ Hoài Linh gật đầu như thật: "Nếu ngươi cách xa ta, ta nhất định sẽ khóc."

Chúc Vân Cảnh: "…"

Thế là ý nghĩ để Nguyên Bảo ở đây trong lòng của Chúc Vân Cảnh trong chớp mắt liền bị đè nén xuống, hắn đúng là muốn cho đứa con trai hiếu động Nguyên Bảo của mình ở lại chỗ này để có bạn cùng chơi, thế nhưng lại không nỡ lòng xa con để con ăn nhờ ở đậu nhà người khác, cho nên vẫn là thôi đi, chờ Nguyên bảo lớn hơn vài tuổi nữa rồi tính tiếp.

Tới xế chiều, Hứa Sĩ Hiển không gặp nhiều năm cũng đi đến chào hỏi, lúc này Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh đi ra cùng nhau tiếp đãi hắn. Mấy nay qua Hạ Hoài Linh cùng Hứa Sĩ Hiển có viết thư qua lại hỏi han, đồng thời người chú của Hứa Sĩ Hiển hợp tác làm ăn nên cũng rất thân cận với Chúc Vân Cảnh, chuyện làm ăn Mân Việt hiện tại cũng đưa cho bọn họ quản lý.

Hứa Sĩ Hiển vẫn mang dáng dấp tuấn tú nho nhã của người thám hoa lang năm đó, dù là khí khái vẫn không hề giảm đi chút nào. Đi theo cùng hắn còn có một đứa nhỏ khoảng chừng mười tuổi, đối phương hiện tại đang vô cùng nghiêm túc đứng phía sau Hứa Sĩ Hiển, bộ dạng kia trông hệt như ông cụ non, Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh vừa nhìn liền biết cậu nhóc là đứa nhỏ cháu của tri phủ Cảnh Châu được Hứa Sĩ Hiển nhận nuôi mấy năm trước.

Ba người ngồi xuống uống trà ôn chuyện, đồng thời cũng kể cho nhau nghe về tình hình gần đây của mình. Hứa Sĩ Hiển có mở một lớp học ở đây, đã thu nhận được kha khá học trò có hoàn cảnh nghèo khó vào học, thế cho nên cũng xem như không lãng phí đi một bụng đầy chữ kia. Vừa nhắc đến chuyện này, hắn chợt than thở không thôi: "Đáng tiếc ta không dậy nổi tên nhóc con này, trời sinh nó vốn không có khiếu thi khoa cử, cho nên có làm sao cũng không thông suốt mở mang được cho nhóc đầu gỗ này."

Chúc Vân Cảnh và Hạ Hoài Linh nghe đối phương nói vậy, bèn cẩn thận liếc nhìn thử chàng trai đứng nghiêm bặm môi đầy nghiêm túc kia, thấy cậu da dẻ ngăm đen, thân hình cao lớn, quả thực nhìn không giống phong thái người đọc sách tri thức chút nào. Chúc Vân Cảnh lúc này mới cười cười lên tiếng: "Ngươi đặc biệt dẫn hắn lại đây, là có ý định gì đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!