Chương 45: Quen là tốt rồi

Hứa Sĩ Hiển vừa dự hôn lễ xong qua ngày hôm sau liền vội nói lời từ biệt muốn rời đi, hắn nói là đã rời nhà nhiều ngày, nếu giờ không về nữa sợ là đứa nhỏ trong nhà sẽ cuống lên.

Hạ Hoài Linh thấy vậy cũng tỏ ý muốn tiễn đối phương một đoạn. Khi đi đến cuối đường, hai người chắp tay chào nhau, một người hào hiệp, người kia thì chỉnh tề. Hứa Sĩ Hiển nhàn nhạt cười nói: "Ngươi trở về đi, nếu như sau này có cơ hội, ta và ngươi cùng nhau uống rượu chuyện trò."

Hứa Sĩ Hiển cũng không nói thêm những chuyện khác nữa, trong lòng hắn hiện tại đã buông xuống tất cả. Về phần Hạ Hoài Linh, sau khi hắn biết được những tâm tư của Hứa Sĩ Hiển đã từng có với bản thân mình chỉ cảm thấy bất ngờ đôi chút, nhưng cũng xem không to tát mấy, bởi bọn họ không phải bỏ lỡ nhau, mà là không thể đến được, lúc này cũng không cần thiết đi làm rõ mấy chuyện này làm gì nữa.

"Được, "Hạ Hoài Linh gật gật đầu, đoạn dừng một chút, lại nói, "Nếu như có khó khăn gì, thì cứ tìm ta bất cứ lúc nào, không cần cảm thấy phiền."

"Ta biết, tương lai nếu A Nguyên có thể đi vào con đường quan chức, thì còn cần Định Viễn hầu quan tâm, ta hẳn sẽ không khách sáo."

Hạ Hoài Linh nghe vậy cũng bật cười: "Đó là đương nhiên rồi."

Sau khi đưa mắt nhìn xe ngựa dần khuất bóng, Hạ Hoài Linh trở người lên ngựa, tiện tay hái một nhánh hoa đào rực rỡ đang đung đưa trong gió nhẹ, khẽ cong môi mỉm cười phóng ngựa về phủ.

Chúc Vân Cảnh lúc nãy vừa mới tỉnh giấc, cho nên có hơi uể oải tựa người trên tháp thượng nhắm mắt lờ đờ, để mặc cho Nguyên Bảo nằm ở bên cạnh chơi gì thì chơi.

Hạ Hoài Linh thả nhẹ bước chân vào cửa, sau đó cắm nhành hoa đào mình vừa hái được vào trong bình hoa lưu ly. Chúc Vân Cảnh nghe tiếng động chợt mở mắt ra, liếc mắt hững hờ nhìn một cái, rồi hỏi đối phương: "Hắn đi rồi sao?"

"Ừ, hắn nói đứa nhỏ trong nhà quen hơi mình, phải nhanh chóng trở về."

Hạ Hoài Linh ngồi xuống ôm ai kia vào trong lòng, Chúc Vân Cảnh cũng tựa vào hắn tìm một tư thế thoải mái, động tác này đụng đến cái eo còn đang bủn rủn, thành ra không nhịn được trừng mắt liếc đối phương một cái. Hạ Hoài Linh chỉ rủ mắt cười nhẹ, sau đó đặt tay lên eo ai kia nhẹ nhàng xoa bóp: "Qua hai hôm sẽ khỏi, chờ đến khi quen rồi sẽ không còn thấy đau nữa."

"Ai muốn quen mấy thứ này, "Chúc Vân Cảnh nhỏ giọng thầm thì, rồi tỏ vẻ hoài nghi nhìn hắn, "Sao ngươi biết chuyện này?"

"Hỏi đại phu."

Chúc Vân Cảnh: "… Ngay cả chuyện này ngươi cũng phải hỏi đại phu? Có thấy mất mặt hay không."

"Chuyện gì cũng đều làm… Rồi, rồi, sau này không hỏi là được chứ gì." Hạ Hoài Linh nhịn cười dỗ dành người trong lòng, sau đó còn cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át kia một cái, hôn xong cảm giác còn chưa đủ lại liếm thêm một hồi.

Chúc Vân Cảnh chẳng muốn động đậy, đối phương thích hôn thì cứ mặc cho hắn hợp, bộ dạng trông vô cùng phối hộp theo. Nguyên Bảo lúc này nắm lấy một ngón tay của Chúc Vân Cảnh, cố hết sức ngẩng cái đầu nhỏ lên trừng mắt to tò mò nhìn cả hai vị phụ thân nhà mình, trong miệng cứ bi bô không ngừng. Hạ Hoài Linh thấy vậy giơ tay xoa đầu hài tửa của mình: "Ngoan."

Cảnh "xuân" tươi đẹp, hương thơm của hoa đào say đắm ngất ngây, hơn nữa bên trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm cười khẽ, khiến cho lòng người càng thêm vui thích.

Hạ Hoài Linh được cho kỳ nghỉ năm ngày dành cho tân hôn này, hai người thỏa thích hằng đêm. Về sau Chúc Vân Cảnh đúng là càng quen thuộc, hoặc có lẽ đã trở nên mụ mị. Hắn được Hạ Hoài Linh yêu thương từ tối đến sáng vẫn có thể khỏe mạnh tràn trề, ngay cả khí sắc cũng khá hơn trước nhiều, thế nhưng bản thân hắn lại không nhận ra, mỗi khi đám bà vú nha hoàn nhìn thấy ý cười mập mờ không sao giấu đi được đến từ Chúc Vân Cảnh, bọn họ đều cảm thấy khá là ngại ngùng cùng hét sức bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì.

Có điều tháng ngày yên ổn vui vẻ cũng chỉ qua được vài hôm, sau khi nghỉ ngơi Hạ Hoài Linh còn phải trở lại quân doanh.

Trước đêm hắn đi, hai người vẫn ở bên nhau như mọi hôm, đêm hôm nay lạnh kẽo như nước, bọn họ mặc y phục mỏng manh tựa vào nhau, hồi có hồi không nói chuyện phiếm. Hạ Hoài lấy lá thư bản thân vừa nhận được đưa cho Chúc Vân Cảnh: "Thụy vương viết cho ngươi."

Mỗi lần Chúc Vân Tuyên gửi thư đến đều là một xấp dày cộm, nói hết những chuyện to nhỏ trong kinh cho hắn biết. Lần này đối phương nghe nói Chúc Vân Cảnh và Hạ Hoài Linh thành hôn, thành ra vô cùng lo lắng lặp lại những lời hắn từng nói nhắc nhở Chúc Vân Cảnh, ví như nếu Chúc Vân Cảnh bị Hạ Hoài Linh bắt nạt thì nhất định phải nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Hạ Hoài Linh.

Chúc Vân cảnh đọc xong cảm thấy buồn cười, không biết đứa nhóc này rốt cuộc còn nhớ ai mới là huynh trưởng hay không.

Hạ Hoài Linh hỏi Chúc Vân Cảnh cười gì, trong ánh mắt ai kia tức khắc liền có hơi hờn dỗi liếc tới: "A Tuyên lo lắng ngươi sẽ bắt nạt ta, cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng chuẩn bị cho ta giả chết trốn thêm lần nữa."

Hạ Hoài Linh: "… Ta đã bẩm tấu việc xin cáo mệnh* cho ngươi, ít ngày nữa sẽ có thánh chỉ hạ xuống, Thụy vương điện hạ hẳn là lo xa rồi."

— Cho Chúc Vân Cảnh danh phận hầu phủ phu nhân.

"Tên tiểu tử ngốc đó là như vậy đó, cứ mặc kệ hắn đi."Chúc Vân Cảnh lắc lắc đầu, "Đúng là vị Lương phi từ trong phủ An Nhạc hầu kia đã hoài thai, cái thai kia đã được năm tháng, thái y nói chín phần mười là nam hài, khiến cho bệ hạ rất đỗi cao hứng, còn chưa kịp chờ Cửu hoàng tử ra đời đã muốn đại xá thiên hạ*. Động thái này của bệ hạ e là sau khi người kia thật sự sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh liền muốn dứt khoát sắc phong thái tử,  cũng không sợ đứa bé này bị tổn thọ."

— Đại xá thiên hạ: miễn tội, xóa bỏ hình phạt, tội trạng cho đại đa số người, có thể là ở một phạm vi nào đó, cũng có thể là toàn bộ. Đại xá thường được áp dụng trong các trường hợp như: hàng đế mới đăng cơ; sắc phong hoàng hậu, hoàng tử,; thắng trận; đổi niên hiệu, tôn hiệu…

Hạ Hoài Linh nghe xong vẻ mắt thoáng trở nên nghiêm túc: "Lại có chuyện như vậy sao?"

"Còn không phải sao, Lương phi đã được sắc phong quý phi, sau này không chừng có có thể tiếp được sắc phong thêm." Chúc Vân Cảnh khinh thường nói, "Địa vị trong triều hiện tại của vị Lương thế tử kia như mặt trời ban trưa, hắn rất được bệ hạ thiên vị cưng chiều, ai mà biết trong lòng bệ hạ đang ôm ấp tâm tư gì."

"Chúc Vân Tuần chắc là đang sốt ruột."Hạ Hoài Linh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!