Chiêu Dương năm mười tám, mùng hai tháng chạp, kinh thành, Đức Thắng Môn.
Cửa thành mở ra, còn chưa tới giờ thìn*, thái tử Chúc Vân Cảnh dẫn theo binh bộ, Lễ bộ quan chức đợi ở đây. Gió rét lạnh lẽo, cũng may tuyết rơi gần nửa tháng qua cuối cùng cũng ngừng, bằng không lúc đại quân vào thành cực kỳ chật vật.
— Giờ Thìn ( Rồng): từ 7 giờ đến 9 giờ
Còn bao lâu nữa?
Thanh âm Chúc Vân Cảnh truyền ra từ trong xe, Vương Cửu hầu ở bên ngoài nhanh lẹ đáp:
"Vừa nãy nô tài đã kêu người đi hỏi, nhiều lắm là qua một phút nữa, đại quân có thể vào thành."
Ừ Thanh âm chúc Vân Cảnh có vẻ hững hờ:
"Mau căn dặn bảo tất cả mọi người khôi phục tinh thần, xuống xe xuống ngựa chờ, lúc sau đại quân đến, đừng để xảy ra sự cố."
Dạ.
Cho dù việc nghênh tiếp đại quân toàn thắng trở về thực sự khiến lòng người dâng trào, nhưng việc phải đợi trong gió rét hơn một canh giờ, tính ra cũng không mấy dễ chịu, mà những vị quan lại quen sống trong nhung lụa này, sợ là không thể chịu được khắc nghiệt kia.
Đúng là Chúc Vân Cảnh không ưa vị thống soái đại quân Hạ Hoài Linh kia, nhưng cũng không muốn đám quan trong kinh thành này làm mất mặt xấu hổ trước tướng sĩ chinh viễn.
Đến giờ tỵ hai khắc*, đại quân toàn thắng trở về xuất hiện ở ngoài một dặm cửa thành, từ phía xa, đã thấy quân kỳ phấp phới, hòa vang tiếng móng ngựa chan chát, cùng binh mã mênh mông bát ngát đạp lên gió rét gào thét mà tới.
Người nam nhân cầm đầu mặc một thân áo giáp vàng đen trên tuấn mã cao to trông uy nghiêng lạnh lùng, cứ như một thanh kiếm sắc nhọn phá tan tuyết mà đi ra, giá rét đến bức người, chính là Hạ Hoài Linh.
— Giờ tỵ là chín giờ, một khắc là mười lăm phút => tầm chín giờ ba mươi.
Hạ Hoài Linh phóng ngựa đi tới trước đội nghi vệ của thái tử, sau đó quỳ một chân trên đất chào quân lễ, cất tiếng nói dày trầm:
"Thần Hạ Hoài Linh, khấu kiến thái tử điện hạ."
Chúc Vân Cảnh xuống xe ngựa, sau đó từ trên cao nhìn xuống tỉ mỉ người nam nhân trước mặt. Hắn vốn là nên lập tức tiến lên nâng đối phương dậy, kế đó ca ngợi mấy câu, được thiên tử ân sủng.
Nhưng Chúc Vân Cảnh lại không làm vậy, hắn thậm chí còn không gọi người đứng dậy ngay lập tức, mà cứ đứng trên cao như vậy đánh giá Hạ Hoài Linh một hồi, như muốn cố gắng nhìn thấy gì đó trên người hắn.
Hạ gia không hổ là mẫu gia của quý phi có gương mặt đẹp khuynh quốc, dung mạo Hạ Hoài Linh vô cùng tuấn tú, sóng mũi thẳng, mặt mày cường tráng, vóc người cao to rắn rỏi, cho dù có quỳ trên mặt đất thì khí thế cũng không giảm đi chút nào, mà còn hiện ra vẻ lạnh lùng, mang theo thần khí sát phạt được nhuộm dần quanh năm trên chiến trường, dễ làm cho người khác không tin nổi vị tướng quân này chỉ là một thanh niên mới qua hai mươi tuổi.
Chỉ chốc lát sau, Chúc Vân Cảnh cong khóe môi nở nụ cười:
"Hạ tướng quân một đường cực khổ rồi, hãy bình thân."
Hạ Hoài Linh đứng dậy, lúc này Chúc Vân Cảnh mới phát hiện bản thân mình lại muốn ngưỡng mộ hắn. Điều này làm cho nội tâm Chúc Vân Cảnh có hơi không được vui, bèn không hàn huyên gì nữa, mà xoay người lên xe trực tiếp vào thành.
Hạ Hoài Linh lên ngựa lần nữa, sau đó phất tay, binh mã phía sau cũng nghe hiệu đi tới. Phó tướng vóc người khôi ngô, mày rậm mắt to mặt chữ quốc* Khương Diễn lúc này phóng ngứa đến cạnh Hạ Hoài Linh, tỏ vẻ không cam lòng nói:
"Thái tử đây là có ý gì? Muốn hạ mã uy của đại tướng quân sau?"
Mặt chữ Quốc
Tình cảnh ban nãy của Hạ Hoài Linh đều thu vào tầm mắt đám thân binh phía sau. Sự kiêu ngạo của Chúc Vân Cảnh khiến cho đám kiêu binh vô cùng đắc ý sau khi thắng trận trở về cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Khương Diễn là tâm phúc Hạ lão tướng quân để lại cho Hạ Hoài Linh, đó giờ hay nhanh mồm nhanh miệng, không kiêng nể chút nào.
Hạ Hoài Linh hơi rũ mắt xuống, trầm giọng nhắc nhở Khương Diễn:
"Nơi này là kinh thành, hoàng thái tử là thái tử, sau này không được nói mấy lời như vậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Dừng một chút, hắn lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!