Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân

Chiêu Dương năm mười tám, mùng hai tháng chạp, kinh thành, Đức Thắng Môn.

Cửa thành mở ra, còn chưa tới giờ thìn*, thái tử Chúc Vân Cảnh dẫn theo binh bộ, Lễ bộ quan chức đợi ở đây. Gió rét lạnh lẽo, cũng may tuyết rơi gần nửa tháng qua cuối cùng cũng ngừng, bằng không lúc đại quân vào thành cực kỳ chật vật.

— Giờ Thìn ( Rồng): từ 7 giờ đến 9 giờ

"Còn bao lâu nữa?"

Thanh âm Chúc Vân Cảnh truyền ra từ trong xe, Vương Cửu hầu ở bên ngoài nhanh lẹ đáp: "Vừa nãy nô tài đã kêu người đi hỏi, nhiều lắm là qua một phút nữa, đại quân có thể vào thành."

"Ừ" Thanh âm chúc Vân Cảnh có vẻ hững hờ: "Mau căn dặn bảo tất cả mọi người khôi phục tinh thần, xuống xe xuống ngựa chờ, lúc sau đại quân đến, đừng để xảy ra sự cố."

"Dạ."

Cho dù việc nghênh tiếp đại quân toàn thắng trở về thực sự khiến lòng người dâng trào, nhưng việc phải đợi trong gió rét hơn một canh giờ, tính ra cũng không mấy dễ chịu, mà những vị quan lại quen sống trong nhung lụa này, sợ là không thể chịu được khắc nghiệt kia. Đúng là Chúc Vân Cảnh không ưa vị thống soái đại quân Hạ Hoài Linh  kia, nhưng cũng không muốn đám quan trong kinh thành này làm mất mặt xấu hổ trước tướng sĩ chinh viễn.

Đến giờ tỵ hai khắc*, đại quân toàn thắng trở về xuất hiện ở ngoài một dặm cửa thành, từ phía xa, đã thấy quân kỳ phấp phới, hòa vang tiếng móng ngựa chan chát, cùng binh mã mênh mông bát ngát đạp lên gió rét gào thét mà tới. Người nam nhân cầm đầu mặc một thân áo giáp vàng đen trên tuấn mã cao to trông uy nghiêng lạnh lùng, cứ như một thanh kiếm sắc nhọn phá tan tuyết mà đi ra, giá rét đến bức người, chính là Hạ Hoài Linh.

— Giờ tỵ là chín giờ, một khắc là mười lăm phút => tầm chín giờ ba mươi.

Hạ Hoài Linh phóng ngựa đi tới trước đội nghi vệ của thái tử, sau đó quỳ một chân trên đất chào quân lễ, cất tiếng nói dày trầm: "Thần Hạ Hoài Linh, khấu kiến thái tử điện hạ."

Chúc Vân Cảnh xuống xe ngựa, sau đó từ trên cao nhìn xuống tỉ mỉ người nam nhân trước mặt. Hắn vốn là nên lập tức tiến lên nâng đối phương dậy, kế đó ca ngợi mấy câu, được thiên tử ân sủng. Nhưng Chúc Vân Cảnh lại không làm vậy, hắn thậm chí còn không gọi người đứng dậy ngay lập tức, mà cứ đứng trên cao như vậy đánh giá Hạ Hoài Linh một hồi, như muốn cố gắng nhìn thấy gì đó trên người hắn.

Hạ gia không hổ là mẫu gia của quý phi có gương mặt đẹp khuynh quốc, dung mạo Hạ Hoài Linh vô cùng tuấn tú, sóng mũi thẳng, mặt mày cường tráng, vóc người cao to rắn rỏi, cho dù có quỳ trên mặt đất thì khí thế cũng không giảm đi chút nào, mà còn hiện ra vẻ lạnh lùng, mang theo thần khí sát phạt được nhuộm dần quanh năm trên chiến trường, dễ làm cho người khác không tin nổi vị tướng quân này chỉ là một thanh niên mới qua hai mươi tuổi.

Chỉ chốc lát sau, Chúc Vân Cảnh cong khóe môi nở nụ cười: "Hạ tướng quân một đường cực khổ rồi, hãy bình thân."

Hạ Hoài Linh đứng dậy, lúc này Chúc Vân Cảnh mới phát hiện bản thân mình lại muốn ngưỡng mộ hắn. Điều này làm cho nội tâm Chúc Vân Cảnh có hơi không được vui, bèn không hàn huyên gì nữa, mà xoay người lên xe trực tiếp vào thành.

Hạ Hoài Linh lên ngựa lần nữa, sau đó phất tay, binh mã phía sau cũng nghe hiệu đi tới. Phó tướng vóc người khôi ngô, mày rậm mắt to mặt chữ quốc* Khương Diễn lúc này phóng ngứa đến cạnh Hạ Hoài Linh, tỏ vẻ không cam lòng nói: "Thái tử đây là có ý gì? Muốn hạ mã uy của đại tướng quân sau?"

Mặt chữ Quốc

Tình cảnh ban nãy của Hạ Hoài Linh đều thu vào tầm mắt đám thân binh phía sau. Sự kiêu ngạo của Chúc Vân Cảnh khiến cho đám kiêu binh vô cùng đắc ý sau khi thắng trận trở về cảm thấy khó có thể tiếp thu. Khương Diễn là tâm phúc Hạ lão tướng quân để lại cho Hạ Hoài Linh, đó giờ hay nhanh mồm nhanh miệng, không kiêng nể chút nào.

Hạ Hoài Linh hơi rũ mắt xuống, trầm giọng nhắc nhở Khương Diễn: "Nơi này là kinh thành, hoàng thái tử là thái tử, sau này không được nói mấy lời như vậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Truyền lệnh xuống, kể từ hôm nay, tất cả mọi người cần phải tuân thủ quân quy nghiêm ngặt, cư xử biết điều, người nào làm trái, đều sẽ nghiêm trị như nhau."

Khương Diễn ngây ngừa, dường như ngửi ra được có gì đó hơi không được bình thường trong câu Hạ Hoài Linh nói, sau khi suy nghĩ cẩn thận không nhịn được thấp giọng mắng một câu"Con mẹ nó", sau đó nhanh chóng ngậm miệng, không hé răng nói thêm gì nữa, chỉ trầm mặc theo Hạ Hoài Linh tiến vào thành.

Bên ven đường từ Đức Thắng Môn đến hoàng cung đều đông tiếng người huyên náo, chiêng trống vang trời, hệt như trong dự đoán, vô số bách tính ào ra đầu đường, chỉ vì muốn tranh nhau chứng kiến đại quân chinh viễn, đặc biệt là phong thái của vị chủ soái Hạ Hoài Linh.

Đội nghi vệ của hoàng thái tử đi trước, phía sau là hai bộ quan chức đi theo, cuối cùng mới là đội quân chinh viễn, tạo ra cảnh tượng mênh mông cuồn cuộn, dài không thấy đáy. Đội xe ngựa đi qua lầu canh náo nhiệt phồn hoa trên phố lớn càng khiến biển người tấp nập hơn, hai bên tửu quán trà lâu người đông như mắc cửi, hưng phấn kích động đến mặt đỏ tới mang tai mà hô lớn "Quân chinh viễn uy vũ!

Đại Diễn triều vạn tuế!", còn có mấy cô nương nhiệt tình can đảm cười duyên ném hoa tươi cùng túi thơm trong tay cho đoàn quân anh dũng trên đường.

Phong trào dân chúng này được mở ra ngay thời Đại Diễn triều, việc ném hoa cùng túi thơm chính là phương thức biểu đạt sự ái mộ của các cô nương, mấy lão thô kệch suốt ngày mò bò lăn lộn trên chiến trường hiển nhiên chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, từng người cưỡi người bước đi càng loạn hơn rất nhiều. Trùng hợp bị một túi thơm thêu công tinh xảo thơm nức mũi bay tới đập trúng lồng ngực khiến Khương Diễn mặt đỏ ửng, chút khó chịu chỗ cửa thành đã sớm quên sạch sành sanh, chỉ lo cười khúc khích.

So sánh cùng, thì Hạ Hoài Linh – người được ưu ái nhất, gần như sắp bị mấy túi thơm hoa tươi giáng xuống từ trên trời không ngừng muốn chôn vùi thì lại bình tĩnh hơn nhiều. Vẻ mặt hắn không hề thay đỗi, trong tay kéo dây cương tiến lên một đường, bên trong biểu hiện lạnh lùng kia như càng hiện ra khí khái anh hùng hừng hực.

Trong xe ngựa, Chúc Vân Cảnh nghe tiếng náo động bên ngoài không khỏi có chút phiền lòng, nhưng chợt nghe rít lên một tiếng, tiếp theo vang lên tiếng tranh đấu trực diện hoảng loạn, còn kèm theo tiếng la "Hộ giá" to đến nổ phổi của Vương Cửu.

Chúc Vân Cảnh thoáng chốc thấy rùng mình, theo bản năng đẩy ra cửa sổ xe ra, phút chốc bỗng một phi tiêu trước cửa sổ vụt qua, đóng ngay tấm xe bên cạnh hắn. Chúc Vân Cảnh miễn cưỡng tránh thoát được, lập tức đóng cửa sổ, không dám manh động.

Bên ngoài đã trở nên hỗn loạn, ai cũng không nghĩ tới trong cảnh bách tính khắp đường nghênh tiếp đại quân toàn thắng trở về còn ẩn giấu thích khách. Đầu tiên là một mũi phi tiêu quấn bên trong hoa tươi được ném từ trên trà lâu ven đường xuống cắm trúng ngực thị vệ đang ngồi cưỡi trước xe, tiếp theo liền có mấy chục thích khách không biết từ đâu ra xông tới mỗi phương, mục tiêu rõ ràng nhắm thẳng đến xe ngựa của Chúc Vân Cảnh, tiếp đó nhanh chóng cùng đội hộ vệ của hoàng thái tử quấn đấu thành một mảng.

Động tĩnh phía trước cũng kinh động đến người phía sau, mà đám quan chức theo sau đều là những người tay trói gà không chặt, cho dù có lòng muốn cứu giá cũng chẳng thể nào với được, còn đại quân chinh viễn phía sau trong lúc hỗ loạn lại bị dòng người dâng cao ngăn cách. Nơi này không phải chiến trường, đâu đâu cũng có bình dân bách tính, thích khách xe lẫn vào trong đó, cho dù bọn họ muốn làm cái gì cũng không thể nào hạ thủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!