– Tên chương: được giải thích trong chương.
Thành Hỗ Dương cực kỳ rộng lớn, thành ra nơi có thể đi dạo cũng không chỉ có riêng mỗi phố kinh doanh này. Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh dạo vòng vòng từng phố lớn ngõ nhỏ hết nguyên một ngày, đến khi trời chập tối mới tìm một gian nhà trọ nghỉ ngơi.
Do là mấy ngày nay chợ khai trương, cho nên các quán trọ trong thành dường như đều chật kín khách, hai người bọn họ vất vả lắm mới tìm được một nơi tính ra cũng khá sạch sẽ tươm tất, ấy vậy mà cũng chỉ còn lại một gian phòng hảo hạng cuối cùng.
"Hai vị phiền chen chúc một chút đi, phòng hảo hạng này rất rộng rãi, đủ cho hai vị có thể ngủ chung. Đây đã là canh giờ nào rồi, bây giờ hai vị ra khỏi đây, cũng khó mà tìm được phòng trống thứ hai."
Chưởng quỹ của quán cười híp mắt thương lượng đề nghị cùng hai người bọn họ, lúc này Hạ Hoài Linh chợt xoay mặt qua dùng ánh mắt hỏi dò Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh chỉ hừng hờ như có như không đáp một tiếng ừ, lời này cũng xem như đồng ý rồi.
Cả hai cũng chưa phải chưa từng ngủ chung, lúc trước suốt đoạn đường từ kinh thành đến Quỳnh Quan, hắn đều ở chung phòng với Hạ Hoài Linh, cũng sớm quen rồi.
Dùng bữa tối xong, gián điệp do Hạ Hoài Linh sắp đặt ở thành Hỗ Dương đi đến bẩm báo sự tình cho hắn. Chúc Vân Cảnh đang đọc sách, nhưng vẫn có hơi lo ra lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đối phương đang nói cho Hạ Hoài Linh biết tình hình mà hắn nghe được về buổi tiệc mừng thọ của Tằng gia tổ chức vào ngày mai.
Nửa giờ sau, khi vị gián điệp đến bẩm báo chuyện rời đi, Hạ Hoài Linh mới đi vào trong phòng. Chúc Vân Cảnh thấy đối phương thuận miệng nói:
"Khó trách sao ngươi lại hiểu biết tường tận với thành Hỗ Dương như vậy, thì ra là đã sớm an bài người đến nơi này để mà theo dõi."
"Cũng chỉ mới đây thôi, dù sao thành Hỗ Dương cũng là thành trì.. tổng quát toàn bộ Quỳnh Quan, mà nơi này lại nhiều người Di, quả thực cần phải cẩn thận một chút."Hạ Hoài Linh nói xong lại lắc đầu,
"Có điều bọn hắn cũng chỉ hỏi thăm được chút tin tức ngoài mặt, nếu muốn biết chi tiết, thì e là quá khó rồi."
Chúc Vân Cảnh gật đầu, nếu như có thể nắm được nhược điểm dễ như vậy, thì Tiền nguyên soái cũng sẽ không chết khi tại nhiệm.
Hạ Hoài Linh ngồi xuống ở bên cạnh Chúc Vân Cảnh, sau đó kề sát bên người đối phương mà nói:
"Tước nhi, ta dẫn ngươi đi làm chút chuyện thú vị, muốn đi không?"
Làm cái gì?
Làm trộm.
Chúc Vân Cảnh còn tưởng rằng chuyện Hạ Hoài Linh nói lúc sáng rằng lén lấy thiệp mời chỉ là nói đùa, không hề nghĩ rằng đối phương vậy mà lại làm thật, không những thế còn tự mình chuẩn bị ra tay.
Sau nửa canh giờ, khi cả hai thay một thân y phục dạ hành đứng dưới chân bức tường ngoài trạch viện của một hộ thương gia nào đó, Chúc Vân Cảnh vẫn còn cảm thấy khó tin, lại nhìn thấy ai kia ra vẻ nóng lòng muốn thử trèo tường xem sao, bèn cố nhỏ giọng, tựa như cười mà không phải cười lên tiếng:
"Không nghĩ tới thì ra hầu gia là thích làm đầu trộm đuôi cướp, ngay cả chuyện này cũng muốn đích thân làm."
Hạ Hoài Linh giơ tay xoa nắn cằm đối phương:
"Ta là sợ ngươi buồn chán, cho nên dẫn ngươi ra đây tìm chút chuyện vui mà thôi."
Chúc Vân Cảnh khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, kế đó hành động lưu loát cùng Hạ Hoài Linh đồng thời trở mìnhtiến vào tiền viện.
Tòa nhà này không lớn mấy, chỉ có ba viện, Hạ Hoài Linh chợt nhỏ giọng khẽ nói với Chúc Vân Cảnh:
"Nam chủ nhân của gia đình này đến thành Hỗ Dương hai tháng trước, cũng như mới vừa gia nhập thương hội chưa được bao lâu, thành ra không quen biết nhiều người, bây giờ nếu như chúng ta giả trang thành hắn trà trộn vào, thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
Giờ tuất đã tới, ánh nến các nơi trong viện cũng dần dập tắt. Hạ Hoài Linh dẫn Chúc Vân Cảnh, song trong tay còn ung dung cầm một điếu thuốc, cứ mỗi lần tới trước một gian phòng liền sẽ nhét vào cửa sổ:
"Khói mê này có thể làm cho bọn họ mê man suốt mười hai canh giờ, tức là vào giờ này ngày mai mới tỉnh lại, xem như đủ thời gian cho chúng ta hành sự."
Chúc Vân Cảnh bình tĩnh nói:
"Hầu gia quả nhiên là một tên trộm lõi đời."
Hạ Hoài Linh nghe đối phương châm biếm cũng chỉ cười cười, không tranh luận gì thêm, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng chỉ còn lại một gian phòng chính của người chủ vẫn đang sáng đèn, hai người đi tới bên cửa sổ rồi từ từ đến gần quan sát, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng vang ám muội có thể khiến người mặt đỏ tới mang tai mơ hồ truyền ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!