Chương 37: Tự tin hay tự ti

Chiêu Dương năm thứ hai mươi, mùa xuân tháng giêng.

Vừa mới qua năm mới xong, đầu xuân nơi biên quan vẫn còn đọng lại khí trời se lạnh chưa đi, trong phòng Chúc Vân Cảnh từ trước ra sau đặt bốn, năm chậu than, hắn tựa ở bên giường nhàm chán đọc sách, bên cạnh là nhi tử mới đầy tháng chưa được bao lâu đang ngủ say như chết.

Hạ Hoài Linh trước khi vào cửa còn đặc biệt phủ thêm tuyết bám trên người mình xuống sạch sẽ, khi vào cửa vẫn có hơi ớn lạnh, liền đi đến chậu than ngồi chốc lát mới dám tới gần Chúc Vân Cảnh và nhi tử.

"Nguyên Bảo vẫn chưa tỉnh sao?"

Hạ Hoài Linh hết sức nhỏ giọng, Chúc Vân Cảnh nghe vậy liền buông sách xuống, dùng ngón tay bóp bóp trên gương mặt mềm mại của nhi tử: Ngủ y như heo vậy.

Hạ Hoài Linh khẽ cười cười, Chúc Vân Cảnh luôn như vậy, ngoài miệng cứ tỏ vẻ ghét bỏ kỳ thực trong bụng cực kỳ quan tâm, sau khi sinh hài tử vẫn ở bên cạnh đối phương, nếu vật nhỏ kia òa khóc lúc thích thú hắn còn có thể dỗ dành, mà ngay cả Hạ Hoài Linh tự nhân bản thân cũng không kiên trì được như thế.

"Tiểu hài tử đều ngủ như thế, đợi lớn hơn chút nữa là tốt rồi."

Chúc Vân Cảnh gật gật đầu, Hạ Hoài Linh đã nói thì hắn sẽ tin, lúc trước Hạ Hoài Linh có từng nói Nguyên Bảo sẽ không xấu xí, hắn vốn vẫn cảm thấy vô cùng hoài nghi, nhưng vừa qua một tháng, thì mấy màu xám tím trên người đã dần biến mắt, khuôn mặt nhăn nheo cũng giản ra, trở nên béo trắng cực kỳ đáng yêu, làm cho Chúc Vân Cảnh hết sức hài lòng, con trai hắn nên có dáng dấp mập mạp trắng tròn như vậy chứ.

Hạ Hoài Linh đưa phong thư cầm trong tay đưa cho Chúc Vân Cảnh: Ngũ điện hạ gửi.

Chúc Vân Cảnh lấy thư ra, bên trong là một xấp dày Chúc Vân Tuyên viết cho mình, tất cả đều là những lời hỏi thăm thân thiết, nói là hắn đã nhận được tin tức hài tử sinh ra, theo cùng xấp thư này còn có một khóa vàng truyền mệnh, vật này gửi cho đại chất tử.

"— Khóa vàng truyền mệnh: (hình) Hạ Hoài Linh nói cho Chúc Vân Cảnh nghe:"Nửa tháng trước bệ hạ truyền thánh chỉ, phân đất phong hầu cho chư tử, ngay cả bát điện hạ còn đang bú sữa đều được phong vương, bệ hạ phong Thụy vương cho ngũ điện hạ, sau đó còn chỉ hôn cưới nhi nữ thị lang nhị phẩm cho.Ta biết, trong thư A Tuyên có nói, là nhi nữ lễ bộ tả thị lang, gia thế kém xa với thê tử của Chúc Vân Tuần. Tháng trước Chúc Vân Tuần thành hôn, quy cách lễ cưới giống đại hôn thái tử thật sao?Hạ Hoài Linh nói:Nhưng dù sao hắn cũng không phải thái tử, bệ hạ cũng chỉ phong vương cho hắn mà thôi, cái này rõ ràng là không có ý định lập thái tử.

"Chúc Vân Cảnh không nói thêm nữa, ném lá thư vào trong chậu than. Tiểu Nguyên Bảo nằm trên tháp thượng không báo trước nhếch môi gào khóc, bà vú lập tức tới ôm đem qua gian sát vách cho bú sữa. Chúc Vân Cảnh thu tâm tình lại, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ:"Tuyết gần như ngừng rồi, ta muốn ra ngoài một chút.Ra ngoài?Ừ.

"Hắn đã tới nơi đây sắp được hai tháng, nhưng vẫn vùi bên trong tiểu viện này chưa từng ra khỏi cửa, hiện tại nếu như cứ làm ổ trong đây không chừng lại nghẹn thành bệnh. Trong lòng Hạ Hoài Linh tất nhiên hiểu rõ, cho nên không có ngăn hắn:"Ngươi muốn đi nơi nào?

"Chúc Vân Cảnh chăm chú suy nghĩ một lúc rồi nói:"Đến trước biên quan xem chút đi."

Cửa khẩu cách phủ nguyên soái không xa, xe ngựa đi ra ngoài phủ từ cửa bên, chỉ khoảng nửa giờ sau liền đến. Vì để tránh khỏi phiền phức, Chúc Vân Cảnh vẫn đeo mũ rèm đen bước từ trên xe xuống, sau đó theo bản năng ngước mắt nhìn lên, tường thành cao chót vót nơi đây còn nguy nga trang nghiêm hơn cả chỗ kinh thành hắn từng nhìn qua.

Nó cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đó, từ thuở tiền triều đến hiện tại đã được hơn sáu trăm năm lịch sử.

Chúc Vân Cảnh khẽ nheo mắt lại, Hạ Hoài Linh nắm lấy tay đối phương:

"Đi lên xem một chút đi."

Mỗi một nơi trong cửa khẩu đều có một lực lượng hùng hậu canh gác, bên trên thành lầu thì có binh lính đang xếp thành hàng thao luyện trong gió rét, nếu phóng tầm mắt ra xa, thì khung cảnh này một đoàn đen kịt, tựa như khôi giáp kiên cố trên lưng kỳ lân.

"Theo ta được biết, thì nguyên soái trước đảm nhiệm việc cực kỳ tốt, luyện binh có câu, lúc nào cũng có phương pháp dụng binh, thưởng phạt phân minh, ở trong quân cũng cực kỳ có danh vọng, cho nên những người này mỗi ngày đều phải thao luyện tám canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, không được lười biếng, đây đều là quân quy do nguyên soái tiền nhiệm để lại, bây giờ ta liền tiếp tục sử dụng."

Chúc Vân Cảnh im lặng không lên tiếng nghe Hạ Hoài Linh nói xong, sau đó đi tới trên tường thần. Hắn sờ lên bức tường gạch màu xanh loang lổ đầy tro bụi phủ kín đầy tuyết, chợt ngẩng mặt phóng tầm mắt về phía phương xa.

Tuyết vực mênh mong vô bờ, làn tuyết trắng mênh mang bao trùm lấy biển rừng bát ngát cùng những đồng cỏ vô biên kéo dài đến tận chân trời, còn sắc trời vẫn khoác trên người màu xanh khác biệt, xa xa phác họa ra đường nét núi non trùng trùng điệp điệp, mặt hồ đông thành băng nằm dưới chân núi được ánh mắt trời chiếu rọi lóe ra ánh sáng chói chang rực rỡ, bên hồ đọng lại sương hoa, hòa lẫn với những hạt sương màu bạc của ngọc thụ quỳnh chi* khiến cho người ta đặc biệt chói mắt, đàn ngựa hoang phi nhanh qua, làm cho đám tuyết trắng bắn lên đầy trời tràn đầy khí thế.

— Ngọc thụ quỳnh chi: chỉ những cây cối đẹp.

Chúc Vân Cảnh cảm thấy hơi choáng. Mặc dù hắn đã từng tưởng tượng qua cảnh trên vô số lần, nhưng khi tận mắt chứng kiến đúng là chấn động.

Lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm nhận được nơi này đúng là biên quan, chứ không phải chốn kinh đô hoàng thành xa ngàn dặm làm hắn mơ mơ màng màng.

Hạ Hoài Linh thấy đối phương nhìn đến mê say, liền giơ tay nắm lấy bờ vai hắn:

"Chờ khí trời ấm áp lên chút, cũng như ngươi hoàn toàn khỏe lại, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài nhìn ngắm."

Chúc Vân Cảnh lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, rồi than thở:

"Khó trách sao ngươi lại có thể chịu đựng ở chỗ này nhiều năm như vậy."

Hạ Hoài Linh cười lắc đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!