Chương 33: Xuất phát lên đường

Sau ba ngày, Hạ Hoài Linh được điều nhiệm chức nguyên soái Quỳnh quan, ba vạn tinh binh được điều đi từ hai đại doanh kinh nam kinh bắc theo thánh chỉ cũng đã vào đến trong phủ Định Viễn hầu.  Hạ Hoài Linh ung dung tiếp chỉ, hoàng đế cho hắn thời gian chuẩn bị xuất hành chưa tới mười ngày.

Trước khi rời kinh, Chúc Vân Tuyên có tới trang thăm Chúc Vân Cảnh. Thân thể Chúc Vân Cảnh hiện tại gần được tám tháng, bởi vì mấy tháng nay muốn an dưỡng cho tốt nên không quấn nữa, cái bụng đã phình vô cùng to, ngay cả bước đi cũng hơi gian nan.

Chúc Vân Tuyên nghe nói huynh mình muốn theo Hạ Hoài Linh cùng nhau đi biên quan, vừa tức vừa vội, liền xổ ra một mớ lời ngon ngọt van xin, nhưng với cá tính của Chúc Vân Cảnh, chuyện hắn đã quyết định chuyện tình sẽ không dễ dàng thay đổi, thành thử ra vẫn kiên trì muốn đi.

Chúc Vân Tuyên thật sự không sao hiểu nổi:

"Cho dù muộn mấy tháng, thì chờ huynh sinh xong dưỡng thân thể khỏe lại, lúc đó đi qua đó cũng không được sao?"

Chúc Vân Cảnh cụp mắt, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cái bụng đồ sộ của mình, hồi lâu sau, mới thăm thẳm thở dài:

"A Tuyên, một mình ta cũng sẽ thấy cô quạnh… Ta chưa từng sinh hài tử, trước đây cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, cho nên khi tới ngày đó, ta cũng sẽ sợ…"

Cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ hài tử trong bụng hay không, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự tồn tại của Hạ Hoài Linh quả thực chính là niềm an ủi lớn lao cho người tham sống sợ chết như hắn.

Nếu như không có Hạ Hoài Linh, cứ cho là hắn có thể may mắn sống sót, cũng chỉ sợ tháng ngày sau có khi còn khó qua hơn hiện tại, mỗi lúc càng thêm cô quạnh.

Chúc Vân Tuyên nghẹn lời, hắn không thay thế được người Hạ Hoài Linh kia, cho dù bản thân có lòng, nhưng ngay cả xuất cung đi thăm Chúc vân cảnh một lúc cũng chẳng mấy dễ dàng, cho nên khỏi nói tới chuyện có thể ở bên chăm sóc Chúc Vân Cảnh mọi lúc, còn ở bên cạnh trông chừng đối phương lúc sinh:

"…Vậy lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì bất ngờ thì làm sao bây giờ?"

"Sẽ không có chuyện gì,"Chúc Vân Cảnh khẽ mỉm cười,

"Ta sẽ cẩn thận, ta tiếc mạng mình như thế này, làm sao có thể để bản thân có chuyện được."

"Vậy huynh với hắn đi rồi khi nào mới về?"

Chúc Vân Cảnh nói:

"Ta cũng không biết, có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm, cái này phải xem bệ hạ muốn hắn ở bên kia trong bao lâu, hoặc giả như nếu ta sống ở nơi đó thấy nhàm chán, liền đi chỗ khác không chừng."

Trong lòng Chúc Vân Tuyên thầm nói có quỷ mới tin, nhìn huynh mình rõ ràng là không thể rời bỏ cái tên Định Viễn hầu kia thì có, thật là liều mạng mà.

Hắn hơi có chút cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

"Vậy huynh cứ cùng cái tên Định Viễn hầu kia sống hết đời đi!"

Ngày ấy Chúc Vân Tuyên tức giận thở hồng hộc lại lo lắng không ngớt quay về, nhưng trước một ngày khi bọn họ rời kinh, hắn lại phái người lặng lẽ đưa một rương đồ đến Định Viễn hầu quý phủ. Hạ Hoài Linh chuyển giao cho Chúc Vân Cảnh, Chúc Vân Cảnh mở ra nhìn một chút, liền cảm thấy buồn cười.

Tầng trên cùng của rương là thứ thuốc quý, tầng ở giữa bao gồm các loại trân châu ngọc thạch cực kỳ đắt tiền, tầng cuối cùng là một loạt các đĩnh vàng xếp thành từng hàng.

Chỉ bằng đống vàng này, cũng đủ cho Chúc Vân Cảnh mua được một trang tử ở chốn Giang Nam sầm uất, còn mua thêm được một cửa tiệm cũng mấy mảnh đất đai, an an nhàn nhàn sống hết nửa đời sau.

"A Tuyên là sợ ta ra ngoài không có tiền dùng, cho nên mới đưa vàng bạc đến." Trong lòng Chúc Vân Cảnh cực kỳ cảm khái, ngày xưa Đông cung có biết bao món đồ của hiếm, mà mấy món đồ tốt ở nơi ở của Chúc Vân Tuyến thực ra cũng đa số là do hắn cho, nếu không phải vậy, thì một hoàng tử bình thường mới vào triều như Chúc Vân Tuyên sẽ không thể nào bỏ ra được nhiều vàng cùng bảo vậy như vậy, nhưng tiểu đệ có tấm lòng này, cũng đã quá đủ rồi.

Hạ Hoài Linh có hơi không biết nói gì, lúc này Chúc Vân Cảnh hãy còn cảm thán:

"Lần này đi biên quan, người ta không yên tâm nhất chính là A Tuyên. Đáng tiếc ta không bắt được nhược điểm của bọn người Chúc vân Tuần kia, cũng không biết A Tuyên có thể đọc sức cũng bọn họ không, dù sao hắn cũng là thế đơn lực bạc."

Hạ Hoài Linh nói:

"… Ta đã phái người đến Giang Nam điều tra thế lực bên Tề vương, có lẽ là sẽ có thu hoạch, chỉ là việc này không thể vội vàng được, nếu là bứt dây động rừng trái lại không tốt."

Ừ,Chúc Vân Cảnh nhàn nhạt nói,

"Nếu như A Tuyên có thể tranh được thì tốt, còn không được, thì cũng xem như là số mạng."

"Không cần bi quan như vậy,"Hạ Hoài Linh trấn an đối phương,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!