Nghe được bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng pháo vang, Chúc Vân Cảnh đang nằm vùi trên nhuyễn tháp bỏ quyển sách trên tay xuống, không thoải mái nhíu nhíu mày, rồi gọi người vào: "Sao lại ồn ào như thế?"
"Thiếu gia, hôm nay là ngày mười lăm tháng tám." Gã sai vặt lấy làm niềm nở, cũng nhờ phúc của vị trong phòng này, mà gần đây hầu gia nhiều lần đến trang, còn thường xuyên ban tiền thưởng cho bọn họ. Mới sáng sớm hôm nay thôi, ai nấy đều được cho hai lạng bạc, tất nhiên là cảm thấy vui vẻ rồi.
Chúc Vân Cảnh khẽ run, hiện tại hắn ở trong trang, thành ra cảm thấy tháng ngày trôi qua chậm đi, không màng thế sự, đã sớm quên mất hôm nay là ngày nào năm nào. Nếu không nhờ gã sai vặt nhắc, hắn thật sự không nhớ rõ nhanh như vậy đã sang giữa thu rồi.
Năm ngoái… Ngày này năm ngoái, hắn cùng hoàng đế đi thắp hương tế nguyệt*, cúng bái tổ tiên, buổi tối trong cung còn có buổi tiệc yến của các quân thần, cả ngày không khi nào thôi náo nhiệt. Bây giờ hắn một bộ dạng tham sống sợ chết rúc trong cái xó này, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có, dường như cảm nhận được bản thân đã bị thế gian quên lãng.
— Tế nguyệt: một trong những tế lễ quan trọng thời cổ đại, hằng năm vào tiết thu phân thiên tử sẽ lập đàn cúng tế nguyệt thần.
Thấy Chúc Vân Cảnh hình như không được vui, gã sai vặt dò hỏi: "Thiếu gia, vừa khéo mấy ngày nay hoa quế trong vườn đã nở ngát hương, hay là người nhanh chân đến đó xem sao?"
Chúc Vân Cảnh nghe xong chỉ trưng ra vẻ mặt lãnh đạm: "Thôi không cần, ngươi lui ra đi."
Bởi vì không đói bụng, cho nên bữa tối Chúc Vân Cảnh không ăn được bao nhiêu, ngay cả bánh trung thu trên bàn cũng chẳng màng đụng tới một miếng. Bóng đêm dần sâu hơn, hắn vẫn tựa trên giường, trong tay cầm quyển sách, bộ dạng mất tập trung thỉnh thoảng mới chịu lật một tờ.
Hạ Hoài Linh qua giờ tuất mới tới, cho dù đối phương đến ngày hay đêm, lúc Chúc Vân Cảnh nhìn thấy không khỏi sửng sốt chốc lát, mới hững hờ nói: "Hầu gia sao lại đến đây."
Hạ Hoài Linh khẽ mỉm cười: "Hôm nay trung thu, sợ ngươi ở một mình buồn chán, nên mới đến thăm ngươi."
Chúc Vân Cảnh không hề tỏ ra cảm kích chút nào: "Tết trung thu, hầu gia không ở lại trong phủ, không sợ người nhà hoài nghi sao?"
"Không đâu, sau khi kết thúc yên cung ta về phủ trước, cùng người nhà ngắm trăng, rồi đợi bọn họ nghỉ ngơi mới tới đây." Hạ Hoài Linh trầm giọng giải thích.
Chúc Vân Cảnh "Ừ" một tiếng: "Cung yến… Rất náo nhiệt đúng không?"
"So với năm ngoái không kém là bao, ta là lần đầu tới tham gia." Hạ Hoài Linh hời hợt kể, "Mà kỳ thực đồ ăn trong bữa tiệc không mấy dễ ăn, lúc bưng lên bàn đã nguội lạnh, đã vậy còn phải nghe bệ hạ thánh dụ, sau đó phải hàn huyên khách sáo với mọi người, ăn cũng không được yên."
Thấy vẻ mặt Chúc Vân Cảnh lạnh nhạt, hắn lại nói tiếp: "Thân thể bệ hạ đã khá hơn nhiều, mấy ngày nay cũng lâm triều trở lại. Ta còn thấy ngũ điện hạ, hiện tại xem ý của bệ hạ, chắc là muốn cho ngũ điện hạ đi vào triều đường rồi."
Căn bản khi phế bỏ thái tử thì cả triều đều cho rằng khi đổi cũng nên đến lượt nhị hoàng tử, nhưng xưa nay lòng quân khó lường, chẳng những Chiêu Dương đế chưa có ý định lập lại thái tử, mà còn định đẩy một đích tử ẩn thân bấy lâu nay lên. Mọi người cũng cảm thấy giật mình, tuy Chúc Vân Cảnh đã ngã, nhưng vẫn còn có một Chúc Vân Tuyên, mà khi nhìn ý tứ của hoàng đế vẫn chưa thấy vì chuyện phế thái tử cùng Tạ gia mà giận chó đánh mèo lên Chúc Vân Tuyên, trái lại chịu cân nhắc dự định của hắn, cho nên hiện tại ai còn dám nói Chúc Vân Tuần kia nắm chặt trong tay. Mà về những nhi tử khác của Chiêu Dương, tam hoàng tử địa vị thấp do sinh ra từ cung nữ, cả người chất phác ngây ngô, tứ hoàng tử thì thân thể tàn tật, những hoàng tử còn lại đều còn nhỏ, không đề cập tới cũng được.
Chúc Vân Cảnh cười khẩy: "Vậy chẳng phải tên Chúc Vân Tuần kia sẽ tức chết hay sao?"
"Mọi chuyện sao có thể theo ý muốn của hắn được."
"A Tuyên có khỏe không?"
"Ngươi yên tâm đi, ngũ điện hạ rất thông minh, đã biến tiến lui trong cách đối nhân xử thế, ta thấy hắn sẽ sớm thích ứng thôi."
Chúc Vân Cảnh không hỏi tiếp nữa, mà chuyển sang đề tài khác: "Đã tới giờ này ngươi còn có thể ra khỏi thành?"
"Đêm nay trong thành có hội hoa đăng, cho nên cửa thành mở suốt một đêm." Hạ Hoài Linh giải thích, "Ta nghe người ta nói, cả ngày ngươi không chịu bước ra khỏi phòng thật sao? Không lẽ hài tử trong bụng lại làm phiền ngươi?"
"Không muốn động đậy mà thôi."
"Thân thể ngươi càng ngày càng nặng, đại phu có nói chỉ cần ngươi đi lại nhiều một chút.. Được, được, ta không nói nữa." Thấy Chúc Vân Cảnh đen mặt, Hạ Hoài Linh nhanh chóng đổi giọng, hắn không muốn trong ngày lễ tết mà chọc cho Chúc Vân Cảnh không vui.
Ánh mắt của hắn khẽ ngừng lại trên phần bụng tương đối đồ sộ của Chúc Vân Cảnh. Một tháng qua ở tại nơi này, mắt trần cũng có thể nhìn thấy được nơi đó to ra thêm một vòng, cũng may hiện tại không phải ở trong cung, bằng không muốn che giấu cũng là chuyện không mấy dễ dàng.
Nhìn ra được tầm mắt của hắn, Chúc Vân Cảnh bèn giơ tay, dùng ống tay áo rộng lớn che đi cái bụng của mình, không muốn cho ai kia nhìn nữa, tâm ý dường như có chút bịt tai trộm chuông.
— Bịt tai trộm chuông: tự mình lừa dối mình, không lừa được người khác.
Hạ Hoài Linh cười nhẹ một tiếng: "Vậy nể tình ta giờ này cũng đã ra khỏi thành tới thăm điện hạ, điện hạ có thể thưởng cho ta chút mặt mũi bằng cách theo ta vào vườn ngắm trăng được không?"
Trong ngôn ngữ của hắn hết sức chân thành, ánh mắt cũng đến là nóng rực nhìn Chúc Vân Cảnh.
Hàng mi Chúc Vân Cảnh hơi giật, nhìn sang chỗ khác: "Ta muốn nghỉ ngơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!