Chương 29: Huynh đệ gặp nhau

Sáng sớm, Hạ Hoài Linh mới vừa tỉnh dậy, quản gia đã đi vào bẩm báo, nói là cửa bên có một tiểu công tử cầu kiến: "Hắn nói không tiến vào mà chỉ ờ cửa bên chờ người, đây là đồ hắn đưa, nói để người xem xong chắc chắn sẽ ra gặp hắn."

Hạ Hoài Linh nhìn ngọc bội từ trong tay quản gia đưa tới, con ngươi chợt co rúc lại, đây cũng chính là món đồ suýt lấy đi tính mạng Chúc Vân Cảnh.

Một phút sau, Hạ Hoài Linh đi ra ngoài cửa bên, nhìn thấy một chiếc xe ngựa tầm thường đứng ở cạnh cửa, trên càng xe chỉ có dáng dấp một vị tiểu thái giám. Hạ Hoài Linh bèn tiến về phía trước, sau đó tỏ ra cung kính chào hỏi: "Ngũ điện hạ."

Thanh âm Chúc Vân Tuyên từ bên trong truyền ra: "Dẫn ta đi gặp huynh của ta."

Hạ Hoài Linh dường như đang tỏ vẻ do sự, thì Chúc Vân Tuyên lại nói thêm:"Ta biết huynh ấy còn sống, là do ngươi cứu, ta muốn gặp hắn."

Thừa dịp sắc trời còn sớm, xe ngựa nhẹ nhàng ra khỏi thành, đi về hướng tư trang ở ngoại thành của Hạ Hoài Linh.

Lúc bọn họ đến, Chúc Vân Cảnh đang nằm nhoài bên ven hồ nước trong lương đình ngây người, ném thức ăn miếng được miếng không cho cá, tên mặt không có bao nhiêu tinh thần, ánh mắt đầy sự âm u cùng tê dại.

Gã sai vặt đứng ở một bên nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng đến vấn an với Hạ Hoài Linh. Nghe thấy tiếng động, Chúc Vân Cảnh bèn nghiêng đầu qua nhìn sang phía hai người, khi đụng phải ánh mắt Chúc Vân Tuyên, trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, vành mắt Chúc Vân Tuyên cũng trở nên đỏ hoen.

Hạ Hoài Linh ra hiệu gã sai vặt lui, chính hắn cũng đi ra sân trước, nhường không gian lại cho hai huynh đệ bọn họ.

Chúc Vân Cảnh khẽ cau mày: "Sao đệ lại tới đây?"

Chúc Vân Tuyên lau nước mắt đang tràn ra khỏi mi: "Người chôn cất kia căn bản không phải huynh, cho dù những người khác không nhận ra được, nhưng mà đệ không thể không nhận ra, người cuối cùng thấy huynh là Định Viễn hầu, ta mới nghĩ nhất định là do hắn giúp huynh, nên mới đi tìm hắn."

Chúc Vân Cảnh thở dài: "Trong lòng đệ biết là được, cần gì nhất định phải tới, bị người thấy được thì phiền toái."

"Đệ đã cẩn thận lắm rồi." Chúc Vân Tuyên đi lên trước, quỳ xuống ngồi xổm trước mặt Chúc Vân Cảnh, nắm chặt tay đối phương nức nở nói, "Sau này huynh phải làm sao bây giờ?"

Chúc Vân Cảnh khẽ lắc đầu: "Không sao, hiện tại không phải ta đang rất tốt sao? Nơi này rất tốt, không cần lại lo lắng bị người mưu hại rơi đầu, tháng ngày trải qua so với trước đây cũng tự tại hơn được chút nữa."

"Nhưng mà huynh có thể ở đây được bao lâu chứ? Định Viễn hầu có thể giúp huynh được bao lâu? Quan hệ giữa hắn và Chúc Vân Tuần là…"

"Hắn sẽ không làm gì ta, chí ít hiện tại sẽ không, "Chúc Vân Cảnh cầm lấy tay Chúc Vân Tuyên sờ lên bụng của mình, "Đệ xem, chỗ này của ta đang có thế tử của hắn, hắn sẽ không làm khó làm dễ ta."

Chúc Vân Tuyên đột nhiên trợn to hai mắt, cánh tay đang đặt trên bụng Chúc Vân Cảnh khẽ run run, như không thể tin được nhìn đối phương, lúc này nước mắt chảy càng dữ tợn, đột nhiên đứng dậy: "Đệ muốn đi giết hắn!"

"Không được!"Chúc Vân Cảnh tốn công tốn sức ngăn cản Chúc Vân Tuyên lại, cảm thấy nhức đầu không thôi, "Đệ đừng kích động như vậy, việc này cũng không thể trách mỗi mình hắn, hiện tại chuyện đến nước này, ta cũng phải dựa vào cái thai này để bảo vệ mạng mình, đợi sau này hẳn nói tiếp, giờ đi được tới đâu hay tới đó."

Chúc Vân Tuyên vừa tức vừa giận: "Huynh làm sao có thể như vậy! Cho dù có sa sút huynh cũng là hoàng tử mà, tại sao có thể… tại sao có thể…"

Chúc Vân Cảnh cười khổ: "Ta là phế nhân bị bệ hạ chính mồm ban chết, có thể bảo vệ cái mạng là được nào tính nhiều như vậy. A Tuyên, chuyện sau này đệ hẳn đã biết rồi, ngay tại thời điểm bất đắc dĩ không muốn cúi cũng phải cúi đầu."

Chúc Vân Tuyên sửng sốt, cúi đầu xuống: "Chỉ là đệ đau lòng cho huynh.. Tên Định Viễn hầu kia thật sự có thể đối xử tốt với huynh sao?"

"Nếu hắn nể ngang ngươi, có lẽ sẽ đối xử tốt với ta. Sau này đệ chỉ có một mình nhất định phải cẩn thận, con người Chúc Vân Tuần chẳng ra gì, còn quen dùng thủ đoạn bỉ ổi ngấm ngầm, đệ phải đề phòng hắn nhiều hơn."

"Đệ biết, "Chúc Vân Tuyên nghẹn ngào gật đầu, "Đệ hiểu rồi."

"Còn nữa, phải… Cẩn thận Tề vương."

"Tề vương?"

"Đúng, hắn ta cấu kết với Hạ quý phi, cho nên không hẳn sẽ không cấu kết với Chúc Vân Tuần. Hoàng tử như Chúc Vân tuần năm ngoái mới vào triều lấy đâu ra năng lực lớn như vậy, vì thế có rất nhiều chuyện cũng không phải một mình hắn có thể làm được."

Trong lòng Chúc Vân Tuyên vẫn thấy lo sợ bất an, Chúc Vân Cảnh nói thêm: "Ta không thể dạy dỗ đệ nhiều, bởi chính ta cũng là người thất bại thảm bại, đệ đừng học theo ta, chỉ vì ta quá tín nhiệm Tạ gia cùng người bên cạnh mình mới rơi vào viễn cảnh như hôm nay, tương lai phải làm sao đệ tự mình nghĩ biện pháp, cái này ta không giúp được cho đệ rồi."

Chúc Vân Cảnh càng uất nghẹn hơn: "Huynh, huynh đừng nói nữa… Trước đây huynh giúp đệ nhiều rồi, giờ đến lượt đệ giúp huynh."

Chúc Vân Cảnh khẽ mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt rốt cuộc cũng có chút hồng hào. Hắn giơ tay vỗ lên bờ vai đối phương: "Giỏi lắm."

Buổi trưa Chúc Vân Tuyên ở lại dùng bữa chung với Chúc Vân Cảnh, thái độ đối với Hạ Hoài Linh hoàn toàn không giống lúc trước nữa, mà chỉ cần thấy người liền trợn mắt nhìn. Hạ Hoài Linh nhìn đối phương cẩn thận đỡ Chúc Vân Cảnh, liền biết được Chúc Vân Cảnh đã đem chuyện bản thân có thai nói cho đối phương có thai, thành ra tự biết đuối lý chỉ có thể chịu trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!